Tôi khẽ cười một tiếng, giữa vùng núi non tĩnh lặng, tiếng cười nghe càng thêm trong trẻo, giòn tan, loáng thoáng còn có tiếng vang vọng lại, như thể bốn phương tám hướng đều có những nữ tử đang cất tiếng cười ung dung. Tôi nhẹ nhàng gạt tay Huyền Thanh ra, bước lên trước, hơi nhún người làm lễ, nói: “Được công tử yêu thương tiểu nữ tất nhiên rất lấy làm vinh hạnh. Chỉ là công tử yêu thương tiểu nữ đây chẳng qua chỉ vì cho rằng tiểu nữ đủ thông minh, tướng mạo lại không đến nỗi làm bẩn mắt công tử, có lẽ còn vì nhìn trúng chút lòng tàn nhẫn chẳng đáng kể gì kia nữa.” Tôi hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười quyến rũ, mấy món đồ trang sức cài trên búi tóc rung rinh lay động. “Nhưng…”
Tôi cố ý trù trừ hòng thu hút sự chú ý của gã, trong lúc nói chuyện lại lén nháy mắt ra hiệu với Hoán Bích, đồng thời như có như không hờ hững liếc qua con dao găm. Hoán Bích hiểu ý, liền rón rén bước tới nhặt con dao găm lên, đi tới bên cạnh nam tử kia.
Tôi nhìn nam tử kia, cất giọng u sầu: “Công tử thử nhìn kĩ xem, kỳ thực tiểu nữ làm gì có chỗ nào tốt đâu chứ.”
Gã chăm chú nhìn tôi, đang định mở miệng nói gì, chợt hơi cau mày, sắc mặt lộ vẻ đau đớn, trong mắt bừng ra những tia hung tợn, nhanh chóng xoay người nhìn qua chỗ Hoán Bích vừa đứng. Hoán Bích tay chân nhanh nhẹn, chỉ vài bước chân đã chạy trở về nấp sau lưng Huyền Thanh, dáng vẻ hoang mang vô cùng.
Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-huyen-truyen/1563059/quyen-4-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.