[1] Một câu thành ngữ tả cảnh mùa thu, thường được dùng để nói về khung cảnh gặp gỡ của những cặp nam nữ đang yêu – ND.
Khi y tới thì trời đã khuya lắm rồi, có điều biết y sẽ tới nên tôi vẫn để sẵn cửa chứ không đóng lại.
Tôi ngồi trong phòng, thắp một ngọn nến mà lẳng lặng vá áo. Chợt nghe một tiếng “két” từ phía cánh cửa bên ngoài, tôi biết là y đã tới, vội đứng dậy.
Hoán Bích sớm đã ra ngoài mở cửa, còn tươi cười cất tiếng giòn tan: “Vương gia tới rồi!”
Quả nhiên là y đã tới. Trên chiếc mũ đồng bó tóc của y dính một chút sương đêm, lấp lánh phát sáng, ngay cả ống tay áo và mép áo cũng đều ướt đẫm một mảng, chắc là đã quệt vào lá cỏ lúc đi đường. Vì ẩm ướt nên khi gió thổi tới, áo y không hề tung bay, có điều cũng vì thế mà nhìn dáng người y càng thêm rắn rỏi, vững chãi.
Tôi đi lấy một chiếc khăn tới đưa cho y, nói: “Huynh tự lau đi, lỡ như bị nhiễm phong hàn thì không hay chút nào.”
Y cầm lấy khăn tay tự lau chùi một chút, cười nói: “Xin lỗi, ta ở chỗ mẫu phi hơi lâu, khiến nàng muộn thế này rồi mà còn chưa thể đi ngủ.”
Tôi khẽ mỉm cười. “Muội trước giờ vẫn luôn ngủ muộn, huynh biết mà.”
Y nửa như lo lắng nửa như cảm khái: “Nàng vẫn bị mất ngủ sao? Thuốc lần trước uống thế nào rồi?”
Tôi lại lấy một chiếc khăn tay nữa tới, bảo y ngồi xuống, lau chỗ nước sương bám trên chiếc mũ đồng búi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-huyen-truyen/1563067/quyen-4-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.