Phương Nhược khẽ gật đầu, nói: “Nương tử là người hiểu chuyện, hẳn biết rõ Thái hậu nương nương ẩn cư trong cung nhiều năm, không hỏi đến việc đời, lại thường xuyên bệnh tật nhưng đầu óc thì vẫn chưa hồ đồ. Có một số chuyện Thái hậu nương nương cũng chẳng có cách nào, dù hiểu rõ tất cả nhưng lại không thể nhúng tay, huống chi việc còn có liên quan đến tiền triều.” Sắc mặt hơi đờ ra, Phương Nhược nói với vẻ hết cách: “Suốt một tháng vừa qua, Hoàng thượng luôn tức giận, không cho phép người khác nhắc tới nương tử một câu. Hôm ấy Kính Phi nương nương ở trong Quân Chiêu điện hầu chuyện Hoàng thượng, chỉ ngẫu nhiên khen rằng Lung Nguyệt Công chúa trông giống nương tử, vậy mà Hoàng thượng đã bừng bừng nổi giận, còn đập vỡ cả chén trà, mắng Kính Phi nương nương mang lòng hiểm ác, cố tình nhắc đến kẻ mang tội. Nương tử cũng biết đấy, với tính cách của Hoàng thượng, bình thường không dễ gì tức giận, lần này quả thực đã nổi trận lôi đình. Khi đó nô tỳ đang hầu hạ bên cạnh, không khỏi sợ đến giật nẩy mình, chỉ dám đi nhặt những mảnh chén vỡ. Hoàng thượng xưa nay luôn cư xử với Kính Phi nương nương rất khách sáo, nào đã từng trách mắng bằng giọng nặng nề như vậy. Kính Phi nương nương khi đó cũng rất sợ hãi, ngây người suốt một hồi lâu, chỉ biết khấu đầu nhận tội.”
Tôi thầm nôn nóng, giữa tháng Mười một giá lạnh mà sống lưng bất giác rỉ đầy mồ hôi. Nếu Kính Phi xảy ra chuyện, Lung Nguyệt của tôi thực sự sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-chan-huyen-truyen/1563113/quyen-4-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.