Sau một ngày quay phim mệt mỏi, hắn lê lếch cái thân tàn của mình về căn hộ nhỏ bé. Cửa vừa bật mở bên trong trên ghế sopha có một người đang ngồi như con báo đen ẩn mình chờ con mồi đến.
Hắn bật đèn thì thấy đó là Diệp Hoành, hắn lắp bắp "Anh làm sao vào đây được, anh mau đi đi nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó"
Bối An lục tìm điện thoại trong túi quần thì bóng dáng to lớn của Diệp Hoành đã nhanh chóng đến trước mặt hắn, nắm chặt tay hắn, chiếc điện thoại bị vang ra rơi xuống sàn nhà, vỡ thành hai mảnh.
"Diệp Hoành... anh muốn làm gì mau buông tôi ra"
"Cứu mạng..."
Tiếng kêu cứu đã bị đôi môi của Diệp Hoành lấp lại, nụ hôn không dịu dàng mà cực kì thô bạo, như muốn xé rách môi của Bối An. Bối An cảm thấy mình sắp chết thì Diệp Hoành đã buông môi Bối An ra. Bối An tranh thủ thời gian hít thở.
"Em giỏi lắm không muốn bên cạnh tôi mà đồng ý bên cạnh nam nhân khác"
"Anh nói gì, tôi không hiểu"
"Còn giả vờ à, em cùng tên Lục Nhất Phàm kia liếc mắt đưa tình có ai mà không biết"
"Anh nói bậy gì đó, chúng tôi chỉ cùng nhau đóng phim thôi, không có gì hết. Tôi và anh ta là đàn ông thì có thể có gì chứ"
"Hay cho câu là đàn ông thì không có gì, có cần tôi nhắc em nhớ chuyện của chúng ta không"
Ưm....ưm....wmmmmmmmmmmm lần nữa Diệp Hoành hôn Bối An
Bối An đẩy Diệp Hoành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-cua-tieu-thai-giam/1640477/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.