"Nương nương, ngài làm sao vậy?" Trần Mạn Nhu đang ngồi trên tháp xem Đối Nguyệt đánh túi lưới, bỗng nhiên bụng đau xót, sắc mặt nháy mắt liền trắng bệch, nhịn không được kêu đau một tiếng. Đối Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, cả kinh trực tiếp quăng túi lưới trong tay, vội vàng đi đến đỡ nàng, liên thanh muốn hét gọi ngự y.
Trong lòng Trần Mạn Nhu đã có chuẩn bị, biết đại để là muốn sinh, nàng đã sớm tính ngày rất tốt, đã nhiều ngày trừ bỏ thỉnh an, ngay cả cửa phòng cũng không ra một bước, chỉ chờ hôm nay. Nhận thấy hạ phúc có nhiệt lưu chảy ra, Trần Mạn Nhu trước trầm giọng ngăn Đối Nguyệt: "Trước đừng hoảng hốt, có thể là hài tử muốn đi ra, ngươi cho Bôi Đình đi phòng bếp nấu nước ấm trước, cho Bạch cô cô cùng Tẫn Hoan tới hầu hạ ta, ngươi đi chuẩn bị cho ta chút thức ăn."
Đối Nguyệt liên tục gật đầu, cũng không dám cách xa người Trần Mạn Nhu, liền đứng ở trong phòng hô Tẫn Hoan cùng Bôi Đình tiến vào. Bạch cô cô tuy rằng chưa từng sinh hài tử, tốt xấu gì cũng thấy người khác sinh qua, vừa vào cửa đã nói nói: "Nương nương nơi này có thể chuẩn bị tốt? Lúc này nương nương đau dử dội? Có thể đứng lên hay không? Nếu có thể, thừa dịp bà mụ còn chưa đến đây, đi vài vòng trước."
Trần Mạn Nhu sắc mặt trắng bệch nghiêm lại, cắn răng gật gật đầu, đau đớn trong bụng lúc này còn không đặc biệt dày đặc, chỉ một chút một chút, nàng ngược lại còn có thể đi nhiều một chút.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-muu-sinh-ke/2623306/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.