Dựa theo lệ thường, Trần Mạn Nhu đi tìm Hoàng hậu trước, chỉ nói phụ mẫu Ngưu gia cô nương là vì thủ thành mà chết, cho nên muốn đem Ngưu gia cô nương đón vào chiếu khán một đoạn thời gian. Dù sao, Trần gia chủ mẫu cũng không ở kinh thành, Trần lão phu nhân cũng lớn tuổi, hài tử Trần đại phu nhân vừa mới một tuổi, vừa muốn quản lý gia sự vừa muốn chiếu khán hài tử của mình, chỉ sợ chậm trễ chuyện giáo dưỡng Ngưu cô nương.
Việc này Hoàng hậu thực sự cự tuyệt không được, nếu là cô nương đình bình thường, Hoàng hậu có thể sử dụng một câu hậu phi không thể cùng tiền triều liên hệ là có thể đuổi Trần Mạn Nhu. Nhưng là, Ngưu gia cô nương nói rộng ra một chút, đó là hậu nhân công thần. Tuy rằng, phụ thân nàng công lao không đủ để phong vương bái hầu. Nhưng đó cũng là công thần của quốc gia, ân nhân của dân chúng, triều đình trung liệt chi sĩ.
Nếu nàng không đáp ứng, nói không chừng sẽ truyền ra chuyện triều đình bạc đãi trung liệt hậu nhân, hiện tại Từ Ninh hận không thể có bảy tám con mắt tìm bắt bím tóc Hoàng thượng đâu, hậu cung này nàng đứng đầu, làm sao có thể liên lụy Hoàng thượng?
"Nếu là trung liệt hậu nhân, vậy Quý phi nhanh chóng đem người đón vào đi. Bất quá, chỗ Quý phi cũng không có ma ma giáo dưỡng, không bằng bản cung tìm cho ngươi một người khác?" Chung Túy cung của Trần Mạn Nhu, có thể xưng là cô cô, chỉ có một, đã xuất cung ra ngoài. Còn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-muu-sinh-ke/2623313/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.