Có tiếng bước nhẹ nhàng, cẩn thận né qua những vật dơ bẩn thối rữa dưới đất, cố nén sự ghê tởm, kiêng kị mùi hôi thối trong ngục.
Đã bao lâu rồi, không có đặt chân đến nơi lạnh lẽo này.
Mà mỗi một bước, đều gợi lên trong trí nhớ không sung sướng gì của nàng.
Nàng dừng lại, cởi áo choàng màu tím của cung nữ xuống, đem thắt lưng của cung nữ cất vào trong, nhìn về phía ngoài cất cao giọng nói: “Ta phụng mệnh tiểu chủ đến thăm người trong ngục, các ngươi ở bên ngoài hầu hạ đi”.
Ở xa xa có tiếng người dạ thưa phía sau, đáp ứng ân cần nói: “Xin hãy cẩn thận”.
Lăng Vân Triệt nghe tiếng nàng kia đi lại trong suốt, khăn tay ở chóp mũi nhẹ nhàng giơ lên, cánh tay bỏ xuống một cái hộp có nước son màu hồng, lấy ra một bình rượu, một chén nước mì nóng cùng nấm Khẩu Bắc và cải trắng.
Nàng nhẫn nại không hờn giận mùi hôi, ôn nhu nói: “Vân Triệt ca ca, là ta”.
Cái xưng hô ngày cũ bỗng hiện về trong trí nhớ ôn nhu mà mông muội của hắn.
Trong lòng hắn khẽ run lên, rất nhanh sau đó bị ý niệm chua xót cùng oán hận nhuộm dần, hắn chống đỡ cái thân thể đau đớn, chậm rãi đứng thẳng người lên.
Chỉ là những động tác đơn giản nhưng đối với Vân Triệt sau khi bị thương nặng mà nói là thật vô cùng gian nan.
Hắn mất thật nhiều khí lực, giãy dụa ngồi thẳng, nhìn người trước mặt, định thần nói: “Là ngươi?”.
Hắn lạnh lùng: “Thận Hình tư khổ cực, Lệnh quý phi nương nương tôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-cung-nhu-y-truyen/101792/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.