Nhìn dáng người cao lớn dựa vào gốc cây, nụ cười nhàn nhạt làm nổi bật hai tròng mắt khác màu, vẻ lạnh lẽo trên mặt Shun càng thêm rõ rệt.
Bước chân Shun chậm dần rồi dừng hẳn, cặp mắt đen lạnh lẽo lướt qua người nọ. Im lặng bao trùm không gian, dường như cả hai người họ đều đang chờ đối phương lên tiếng, tựa như trò chơi ấu trĩ của trẻ nhỏ, người nói trước sẽ thua.
Nghiễm nhiên, "chơi" trò này với một con người lạnh lẽo như Shun Kazumi, Ruka không bao giờ giành nổi phần thắng.
-Sakura Sammon, là cô ấy sao?- Quả nhiên, là Ruka lên tiếng trước.
Shun không đáp lời, chỉ lơ đãng liếc mắt, mà hành động này lại chọc cho Ruka nổi giận, kí ức khi xưa hiển hiện trong mắt cậu.
Ruka Miller, từ nhỏ đã vượt trội hơn hẳn đám trẻ đồng trang lứa trong gia tộc, được mọi người tôn kính. Lâu dần, cậu bắt đầu ghét cảm giác trở thành thiên tài, ngày qua ngày đối thủ cũng chỉ có như vậy, thật làm cậu nhàm chán phát điên. Trong tiềm thức, Ruka dần khao khát tìm được đối thủ của mình.
Năm ấy chín tuổi, Ruka Miller lần đầu tiên bại trận dưới tay Shun Kazumi, cậu cứ nghĩ mình đã tìm được một đối thủ xứng đáng.
Thế mà, ngay cả một cái bắt tay cậu ta cũng lười cho cậu!
Shun Kazumi nhìn cậu, nhưng Ruka không tìm thấy mình trong đôi mắt đen kia. Cậu chỉ thấy một bóng người, một người ở rất xa, một người mà Shun Kazumi khao khát vượt qua.
Nỗi tức giận được đẩy lên đỉnh điểm là lúc thấy Shun Kazumi một mình đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-due-cua-than/395529/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.