Ta giữ vẻ mặt bình thản, nhẹ nhàng dặn dò A Gia: "Ngươi hãy báo tin này cho đại cửu phụ ngay lập tức, Tạ Văn Đoan lúc này chắc chắn đang rối trí, không nghĩ được gì đâu. đại cửu phụ không thể nào đến lúc sự việc vỡ lở mới hay tin, cần phải sớm có đối sách."
A Gia vâng lệnh rồi vội vàng rời đi. Hoa Dương im lặng rất lâu, sau đó mới cất tiếng hỏi: "Hoàng tỷ, tỷ đã biết chuyện này từ trước rồi sao?"
Nàng ấy vốn rất thông minh, luôn nhạy bén và tinh ý.
"Hoa Dương, ta sớm đã biết cái thai của Lý Quý phi không giữ được. Muội đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Hoa Dương im lặng. Gió ấm từ ngoài cửa sổ thổi vào, trong tai ta chỉ còn văng vẳng tiếng chuông gió trong trẻo. Chiếc chuông này là do chính tay Tạ Văn Đoan treo cho Hoa Dương.
Một lát sau, Hoa Dương đứng dậy, bước đến bên cửa sổ và tháo chiếc chuông gió xuống.
“Hoàng tỷ, chiếc chuông gió này đã cũ rồi, lòng muội tuy luyến tiếc, nhưng cũng phải buông tay thôi."
Ta không nhìn nàng ấy, chỉ cúi đầu cười nhạt.
Muội muội của ta thông minh hơn người, nam nhi trong thiên hạ mấy ai sánh bằng. Muội ấy không nên c.h.ế.t nơi hoang dã, muội ấy xứng đáng lưu danh sử sách.
Ta đứng đợi Tạ Văn Đoan trên con đường duy nhất hắn phải đi qua để vào cung. Người mà Phụ hoàng phái đi tìm hắn chính là Trình Cẩn. Thấy ta từ xa, hắn ta liền lạnh nhạt hành lễ.
"Ninh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-due-phuong-hoang/2110590/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.