Chương 29.
"Ngươi cũng rất hiểu nàng a." Tạ Bảo Lâm không mặn không nhạt nói một câu, cũng không biết nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Vương Lệnh Nghi nghe nàng nói như vậy, liền mặt dày xê dịch một chút về phía chỗ ngồi của Tạ Bảo Lâm, đến khi khoảng cách với nàng ước chừng chỉ còn cách hai bước chân, sau đó nàng hai mắt nhìn thẳng, đưa chân qua, nhẹ nhàng đụng một cái vào mũi chân Tạ Bảo Lâm, nói khẽ: "Ta không có ý gì khác."
Tạ Bảo Lâm không thèm để ý đến nàng, chính mình còn tận lực đem chân thu về, cố gắng cách xa nàng một chút, nói: "Đừng đụng vào ta."
Vương Lệnh Nghi càng bị xua đuổi lại càng muốn đi qua, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Tạ Bảo Lâm, đứng từ phía trên nhìn xuống, sau đó duỗi ra ngón trỏ thẳng dài nhẹ nhàng chọc chọc bờ vai Tạ Bảo Lâm: "Ngươi nói cho ta một chút được chứ?"
"Ta tại sao lại phải nói cho ngươi về Lý Cảnh Văn?" Tạ Bảo Lâm nửa thật nửa giả nói.
"Bởi vì..." Vương Lệnh Nghi chỉ nói được vỏn vẹn hai chữ, cũng không thể nói tiếp nữa.
Tạ Bảo Lâm nhìn bộ dạng của nàng, không khỏi nhíu mày, chỉ sợ Vương Lệnh Nghi lại muốn làm ra hành động ngốc nghếch gì nữa, lập tức lên tiếng nói: "Ngươi lại muốn chạy?"
Vương Lệnh Nghi nhớ tới lần trước, cũng cảm giác mình nhát gan không thể chấp nhận được, liền cảm thấy chột dạ vài phần, kiêu ngạo cũng theo đó mất đi không còn một mảnh, nàng rủ mắt xuống: "Ngươi thật ra vẫn rất để nàng trong lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-phi-luong-tuong-yem/496693/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.