Tối hôm qua Phàn Tiểu Linh đã uống quá nhiều, người nồng nặc mùi rượu, sau khi thay bộ áo bào sạch sẽ mà Tạ Ngũ mang đến, thấy Tạ Chinh sai thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa, hình như là đi ra ngoài, nàng đã lấy ra hai cái bánh bao trắng lớn trong bữa ăn sáng đi theo ra ngoài.
Hành động này làm cho Tạ Chinh bật cười: “Thật đói bụng sao?"
Phàn Tiểu Linh phớt lờ hắn, sau khi ngồi lên xe ngựa tiếp tục gặm bánh bao.
Bánh bao của phủ thành chủ mềm mại lại thơm ngọt, ngon hơn nhiều so với bánh bao ở trong quân.
Tạ Chinh vỗn cũng không cảm thấy đói bụng, nhìn nàng ăn, đột nhiên hắn cũng sinh ra ý muốn nếm thử, ngồi dựa vào xe ngựa một bên nhìn nàng chằm chằm một hồi, hỏi: "Ngon như vậy sao?"
Phàn Tiểu Linh còn nhớ đến sáng nay hắn tỉnh dậy, cũng giống như mình chưa ăn gì, liền hào phóng đưa chiếc bánh bao hấp còn lại trong tay cho hắn: “Cho huynh này.”
Tạ Chinh không nhận lấy, nghiêng người nắm lấy bàn tay còn lại của nàng, chiếc bánh bao kia Phàn Tiểu Linh vốn đã cắn một nửa, cứ như vậy đưa vào miệng hắn.
Phàn Tiểu Linh trừng mắt hầm hầm nhìn hắn, mặt hắn không chút đổi sắc nhai nát rồi nuốt xuống, gật đầu nói: "Thật ngọt."
Một câu mà hai nghĩa này khiến trên mặt của Phàn Tiểu Linh thêm mấy phần xấu hổ, nàng tức giận nói: "Thập nhân nha tuệ!"
Tạ Chinh nhướng mắt: "Chỉ ăn một miếng của nàng, sao lại liên quan đến ‘Thập nhân nha tuệ’ rồi?"
Đối mặt với ánh mắt mê mang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-phu-nhan-va-dao-mo-lon/1914068/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.