Phương Tuyết Nghi nói :
- Là điệt tử chứ không phải nhi tử.
Chu Hạo mĩm cười nói :
- Thì ra là như vậy , gần đây Phương thế điệt có gặp Phương Nhị hiệp không ?
Tuyết Nghi lắc đầu nói :
- Không.
Chàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp :
- Bá phụ của vản bối gây phiền phức gì cho Chu lão tiền bối chăng ?
Chu Hạo nói :
- Không có phiền phức gì nhưng chuyện này... Quả thật là khó xử !
Tống Phù hỏi xen vào :
- Chuyện gì ? Chu huynh đệ mau nói ra xem !
Chu Hạo nói :
- Chuyện này...
Lão nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi nói tiếp :
- Phương Nhị hiệp đã thất tung rồi !
Phương Tuyết Nghi bình tỉnh gật đầu nói :
- Vản bối cũng đoán được điều nầy !
Chu Hạo thấy chàng không có chút kinh ngạc hãy vẻ bi thương thì lấy làm kỳ quái , lão nói :
- Phương thế điệt cũng đã biết rồi à ?
Phương Tuyết Nghi lắc đầu nói :
- Vản bối chưa biết nhưng phán đoán là như vậy.
Chu Hạo chau mày hỏi :
- Thế điệt không cảm thấy bi thương à ?
Phương Tuyết Nghi vốn muốn nói chuyện Phương Thiên Thành từng có ý muốn giết mình , nên việc thất tung hay không thì có gì mình phải bi thương ? Nhưng chàng nghĩ đến bá mẫu nhiều năm dưỡng dục thì trong lòng sẻ động lòng nên đành nuốt oán khí vào lòng.
Chàng mĩm cười nói :
- Bi thương thì cũng làm được gì chứ ?
Chu Hạo nghe vậy thì ngẫn cả người , lão hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-thien-hac-pho/14688/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.