Càng đi sâu vào bên trong Tần Vũ càng hiểu được lực lượng toàn thân tiêu hao càng nhanh, phảng phất như trở lại thời khắc hồi ở Ám Tinh giới khổ tu, chỉ cảm thấy toàn thân như bị mấy ngàn tẩn đá đè nén, ngay cả hít thở cũng là điều khó khăn.
Bọn Cam Vân chỉ cảm thấy phảng phất bị một tầng năng lượng bàng bạc vây quanh, lực lượng bản thân không có sử dụng chỉ trơ mắt nhìn Tần Vũ trong sương mù, che chắn phía trước rất nhanh đi tới.
Tiếp tục đi tới trước mấy trăm dặm Tần Vũ rốt cục chống đỡ không được đứng trên một mô đất nhỏ hít từng hơi, xương cốt toàn thân đau đớn phảng phất gãy ra từng mảnh, Tinh Vân trong đan điền đã dừng chuyển động, vốn kim hạch sáng nhất nay cũng đã ảm đạm đi.
Tu vi sụt giảm a! Tần Vũ cười khổ đánh giá tình cảnh phía trước chỉ thấy nơi này nhìn qua cũng vẫn là thảo nguyên, chỉ là tầm quan sát rất ngắn, nhãn lực của hắn chỉ có thể nhìn xa được khoảng cách trước mắt trăm thước, còn lại chỉ là một vùng mông lung mơ hồ.
Hít sâu một hơi, nhìn bọn Tình Nhi đang được hắn bao quanh bởi Hỗn Độn Lĩnh vực Tinh thần miễn cưỡng cười cười nói:
"Các ngươi tranh thủ thời gian tu luyện, ta cũng muốn điều tức một phen tranh thủ khôi phục khí lực!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tình Nhi có chút lo lắng nhìn Tần Vũ, trong giọng nói mang theo sợ hãi "Vũ ca ca, huynh không sao chứ? Bọn họ tại sao lại bắt muội?"
Tần Vũ cười khổ, vì sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hau-tinh-than-bien/2021987/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.