Qua vài ngày có một vị nữ cảnh sát lạ mặt cười tủm tỉm nói với Hứa Đồng: “Cô chắc sắp được ra rồi!”
Hứa Đồng thanh sắc bất động nhìn cô ta, có chút chần chờ lại hỏi: “Là... người đó bảo cô đến tìm tôi sao?”
Nữ cảnh sát lại hỏi: “Người đó là ai vậy? Nghiêm Xương Thạch? hay là Cố Thần? Không, tôi không chịu ủy thác của bất kỳ ai cả, tôi chỉ là một viên cảnh sát bình thường thôi!”
Hứa Đồng giật mình ngẩn ra, dường như không bắt được trọng điểm.
Nữ cảnh sát lắc đầu, “Cô xem cảnh sát chúng tôi tưởng tượng đến mức không chịu nổi như vậy sao! Chẳng lẽ cảnh sát đều là bị mua chuộc? Cảnh sát cũng là người, mấy người cô gặp được kia chỉ là cặn bã, đã bị quét sách. Đúng là một con sâu làm rầu nồi canh!”
Hứa Đồng nhìn nữ cảnh sát, sắc mặt vẫn chần chờ, phòng bị. Cô ta lại an ủi cô: “Đừng vì một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Tuyệt đại bộ phận cảnh sát chúng tôi đều là người tốt. Cùng Nghiêm Xương Thạch cấu kết làm việc xấu xa thực sự chỉ là một số ít người. Đồng chí Hứa Đồng, cô nên tin tưởng chúng tôi a!”
Hứa Đồng không biết tại sao, cảm thấy người trước mắt này thực sự ấm áp, cô bị những lời cô ta nói làm cười rộ lên.
Nữ cảnh sát nói cho cô: “Tôi mới được chuyển đến đây, những người trước đây đã bị đem hết đi điều tra. Cô có thể yên tâm, nếu cô thực sự làm sai sẽ chịu hình phạt theo pháp luật. Nhưng nếu cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hay-cho-em-danh-rang-xong-nhe/1708003/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.