Phản hồi đầu tiên là tiếng meo meo từ Bình Tử, Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược đều nghe thấy được, chợt hai người đều cười lên.
Khâu Dạng thanh giọng nói, xoay người đồng thời nàng nói: "Mập Mạp thay em trả lời."
"Phải không?" Thẩm Nịnh Nhược cười to hơn, bước chân đi vào trong, liền thấy Bình Tử chậm rì rì mà dẫm lên nện bước, đi tới trước mặt cô.
Thẩm Nịnh Nhược ngồi xổm xuống, lấy tay đặt trên đầu Bình Tử, nàng xoa xoa Bình Tử, lại hỏi không sai biệt lắm vấn đề: "Mấy ngày không gặp, con có nhớ ta không?"
Bình Tử: "Meo."
Thẩm Nịnh Nhược nhéo nhéo mặt nó: "Thật ngoan a."
"Nhưng không ngoan bằng mẹ của con."
Bình Tử liền quay đầu bỏ đi.
Phiền.
4
Thẩm Nịnh Nhược nhìn nó ngoe nguẩy cái đuôi, vừa thay giày vừa dừng tầm mắt ở trên người Khâu Dạng: "Mập Mạp có phải có thể nghe hiểu tiếng người không a?"
"Không biết."
"Chị nói nó không ngoan bằng em thế là nó không thèm để ý tới chị nữa."
"Vậy nói không chừng nó có thể nghe hiểu đó."
Khâu Dạng một bàn tay lau tóc một bàn tay xem di động: "Chị gọi điện thoại cho em sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Nịnh Nhược thay dép lê, chậm rãi đi tới cạnh nàng.
Ánh đèn ở phòng khách thật sự sáng, Khâu Dạng vừa mới tắm rửa xong mặt được chiếu đến như là gà vừa mới nở, trông rất đàn hồi và mịn màng.
Nhưng đây cũng không phải công lao của ánh đèn, bởi vì làn da Khâu Dạng vốn dĩ cũng không tồi.
"Chị sấy tóc giúp em." Thẩm Nịnh Nhược đứng trước mặt Khâu Dạng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hay-day-thuyen-toi-voi-tong-giam-di/2016939/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.