Sau khi Thẩm Nịnh Nhược nói xong câu đó, dừng một chút, theo sau lại thấp thấp mi: "Nhưng mình ỷ lại em ấy càng nhiều hơn."
Tình yêu là một mối quan hệ đề cao sự ỷ lại, ví dụ như bản thân bị thương, người đầu tiên ta nghĩ đến chính là đối phương, như vậy đây cũng là một loại ỷ lại.
Muốn được đối phương thương tiếc, muốn được đối phương yêu thương, đây đều ở bên trong phạm trù ỷ lại.
Vì cái gì chứ?
Bởi vì đối phương là người yêu của mình là người mình yêu, sẽ nắm tay nhau trải qua quãng thời gian còn lại, đối phương sớm đã thâm nhập vào mọi mặt trong cuộc sống của mình rồi.
Trước kia Thẩm Nịnh Nhược chưa từng xuất hiện loại tình huống này, cô đều luôn có thể chính mình bình tĩnh xử lý, cho đến khi gặp Khâu Dạng, cô mới biết được bản thân cũng sẽ ỷ lại vào người khác, thời điểm cô bị bệnh cũng sẽ hy vọng Khâu Dạng có thể ở bên cạnh, thời điểm cô đau lòng mất mát cũng sẽ đem hết thảy đều nói cho Khâu Dạng.
Huống chi bây giờ Khâu Dạng cũng không phải người khác.
Việt Sở ngoái đầu nhìn Khâu Dạng đang hát ở phía trước, cô ấy nhíu mi một chút, mới cười một tiếng: "Phải, ai mà nhìn không ra chứ?"
Thẩm Nịnh Nhược không nói nữa, ánh mắt dừng ở trên người Khâu Dạng, cô ca hát là lạc nhịp, nhưng mà nghe được rất nhiều, hiện tại Khâu Dạng đang hát một khúc tình ca tiết tấu chậm rãi, nhưng không thuộc về phạm vi khổ vì tình, mà là tinh tế nói tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hay-day-thuyen-toi-voi-tong-giam-di/35496/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.