5h chiều
-Gia Hân con đi đâu mà lại ăn mặc như vậy_Mẹ Gia Hân nhìn Gia Hân đang bước vào nhà, người không mặc đồng phục như mọi khi.
-Dạ con đi bệnh viện mới về_Gia Hân sắc mặt không tốt nói
-Con bị gì ? Trời ơi sao không báo cho ba mẹ biết_Mẹ Gia Hân bắt đầu tới gần cô lo lắng hỏi
-Dạ hôm nay con thấy không khỏe nên đã xin cô đi khám nhưng bác sĩ chỉ nói là bị cảm nhẹ thôi không có gì đáng lo_Gia Hân nói dối không chớp mắt. Cô cũng không muốn nói dối nhưng nếu nói sự thật thì người khổ sẽ là cô thôi .
-Thôi con cũng mệt rồi lên phòng nghỉ đi mẹ sẽ nấu cháo cho con_Mẹ Gia Hân đã tin cô.
-Dạ_Gia Hân mệt mỏi lên phòng. Gia Hân ngả người lên chiếc giường lót nệm êm ái của mình, tay với lấy chiếc điện thoại cô ngạc nhiên nhìn lên màn hình điện thoại:
-43 cuộc gọi nhở và 12 tin nhắn. Trời con nhỏ này ghê thật..._Cô còn chưa hết ngạc nhiên thì:
-♫Well i wonder, could it be♫...._Tiếng chuông vang lên
-Alo_Gia Hân bắt máy rồi để điện thoại ra xa nửa mét
-Sao giờ mày mới bắt máy hả_Hương Mai giọng không hề nhỏ dù để đt ở xa nhưng Gia Hân vẫn nghe thấy tiếng nói vẻ bực mình của Hương Mai.
-Từ từ tao sẽ kể mày nghe qua nhà tao đi_Gia Hân nói rồi cúp máy không để con bạn nói gì thêm và đương nhiên Hương Mai phải qua nhà cô rồi.
-Rầm_Hương Mai đạp cái cánh cửa phòng cô không thương tiếc(tội nghiệp em wa' cửa ơi)
-Hôm nay tao lên trường không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hay-giu-trai-tim-anh-that-can-than-em-nhe/1359581/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.