-Gia Hân sao con về sớm vậy?_Mẹ Gia Hân nhìn cô tâm trạng không vui bước vào nhà.
-Con thấy hơi mệt nên xin về nhà trước_Gia Hân không nhìn lấy mẹ cô một cái mà cứ thế bước lên phòng
-Cái con bé này..._Mẹ Gia Hân lắc đầu nhìn theo dáng cô lên phòng cho tới khi cánh cửa phòng đóng lại bà mới bước vào bếp.
Gia Hân mệt mỏi ngả người lên chiếc giường của mình. Cô vùi đầu vào gối khóc nức nở như một đứa con nít.
Đến tối:
-Gia Hân à xuống ăn cơm đi_Mẹ Gia Hân đứng ở dưới phòng ăn nói vọng lên.
-Mọi người cứ ăn trước đi không cần phải chờ con_Gia Hân mệt mỏi lên tiếng.
-Con sao vậy?_Mẹ Gia Hân lo lắng từ lúc về tới giờ cô cứ ở trong phòng không bước ra ngoài.
-Con không đói ba mẹ cứ ăn trước đi ạ_Gia Hân
-Để con lên xem_Gia Ân rời khỏi bàn ăn, chân bước lên phòng chị cô.
-Cốc!Cốc_Gia Ân gõ cửa nhưng đáp lại là sự im lặng.
-Em vào nhé!_Gia Ân nói rồi mở cửa vào vì cô biết Gia Hân không khóa cửa.
-Gia Hân chị sao vậy?_Gia Ân lo lắng nhìn Gia Hân đang ngồi thẩn thờ trên giường, đôi mắt đã đỏ hoe.
Gia Hân khẽ lắc đầu. Gia Ân không nói gì chỉ bước đến ngồi cạnh Gia Hân. Chợt Gia Hân lên tiếng:
-Hôm nay ở trường chị có xảy ra một số việc nên chị thấy không vui_Gia Hân
-Là chuyện gì?_Gia Ân
-Là chuyện chị không thể nói được_Gia Hân
-Ukm, chị không muốn nói cũng không sao...Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì em luôn tin việc chị làm là đúng và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hay-giu-trai-tim-anh-that-can-than-em-nhe/1359599/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.