Anh thật sự xót thương cho những gì Đình Trân đã trải qua nhưng không đồng nghĩa với việc tha thứ cho những gì cô ta đã gây ra. Anh xoay người về phía cô ta nhưng ánh mắt vẫn thể hiện rõ nét bản lĩnh của một người đàn ông khi xem xét mọi việc.
\- Lúc trước tôi không biết cô đã trải qua những chuyện kinh khủng như vậy, nhưng điều đó không thể là cái cớ để cô hãm hại Nhược Ly. Cô phải hiểu rõ rằng Ly vô tội.
Ả cười nhếch mép trước câu nói của anh thay vì sự lắng nghe cảm phục.
\- Tôi chịu đựng bao đau khổ để mong gặp lại anh, còn nó hà cớ gì có được anh dễ dàng như vậy ? Tôi có gì thua nó chứ hả ? Gia cảnh ? Nhan sắc ? Học thức ?...\_ Ả nắm chặt lòng bàn tay.
\- Sao cô biết cô ấy có được tôi dễ dàng ? \_ Anh lạnh lùng hỏi.
\- Không phải sao ? Chính ba mẹ anh kể với tôi rằng hôn nhân của hai người là chuyện hôn ước!
Anh chậm rãi bước đến trước mặt ả, nhìn thẳng vào mắt ả từ tốn nói:
\- Cô hại cô ấy đến mức này mà còn dám nói rằng cô ấy có được tôi là "dễ dàng" ? Đối với tôi, bất kể điều gì của Nhược Ly cũng hơn tất cả mọi cô gái khác. Còn cô bây giờ, mãi mãi thua cô của ngày xưa!
\- Anh nói tôi thua ngày xưa ? \_ Ả trố mắt ấm ức nhìn anh.
\- Cô của ngày xưa có một tâm hồn đẹp hơn bây giờ rất nhiều!
Dứt lời anh nhanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hay-goi-chu-bang-anh/430425/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.