(Chap này là chap thêm ngoài ý muốn nên ko soạn.... Tự bịa viết nên nhảm lắm... Gomen Nasai mina-sama)
7 năm sau, kể từ khi Nagisa ra đi, Karma đã ko cười mà cứ buồn bã suốt ngày... cho đến hôm đó... chính cái hôm mà anh và Nagisa gặp nhau đầu tiên... chính là hôm đó...
Karma: tớ nên mua gì cho mẫu hậu đây???? Sugino cậu có thể gợi ý ko???
Sugino: tại sao lại là tớ???
Asano: vì em là con gái mà
Sugino: vậy qua nhà em mua đi, tới nhà em lựa cho...
Karma: ukm...
Sugino * nghĩ*: “ thật ra tớ mong cậu, Karma, tớ mong cậu... đừng bao h quên Nagisa... Nagisa Shiota của cậu...”
Tới nhà Sugino, Karma định đi vào thì...
RẦM...
Karma tông phải 1 người... đó chính là...
-chú có sao ko??? Cho cháu xin lỗi...
Karma: ko sao đâu... mà cháu có*ngước lên*... NAGISA...
Cậu bé: sao chú biết tên cháu??? Cháu là Nagisa Shiota!!!
(Giống vậy ^^)
Karma: cháu là Nagisa thật sao???
Nagisa: dạ phải ạ! Cháu tên Nagisa... còn chú???
Karma: chú là Karma Abakane....mà Nagisa này...
Nagisa: gì vậy chú????
Karma: chú mới 22t thôi... gọi bằng chú có già quá ko???
Nagisa: ơ? 22t à??? Em xin lỗi anh...
Karma: ko sao đâu, dù sao thì nhóc Nagisa cũng có biết đâu đúng ko???*cười*
Karma mỉm cười, 1 nụ cười dịu dàng mà chỉ khi ở bên Nagisa thì nó mới có, nó dần như đã bị phong ấn trong 7 năm qua... cuối cùng thì Nagisa đã sống lại và giải phong ấn cho nó... 1 phong ấn mà anh ko bao h biêt... Nagisa nhìn nụ cười của anh, tìm Nagisa bỗng dập loạn xạ. “cảm giác quen thuộc này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hay-mai-la-cua-anh-nhe/159805/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.