Buổi sớm ngày mùa đông, bầu trời ảm đạm hiền hòa. Rừng cây một màu xanh mướt, sừng sững trong không gian rộng lớn, dãy núi tĩnh mịch giá lạnh.
Ngôi biệt thự vẫn không một bóng người. Giản Dao đi cầu thang lên tầng hai, gặp cánh cửa sắt khép hờ. Lần đầu tiên đặt chân vào "lãnh địa" của Bạc Cận Ngôn, cô vô ý thức đi rón rén.
"Bạc Cận Ngôn! Bạc Cận Ngôn!"
Không có tiếng trả lời.
Giản Dao đi tới cửa văn phòng thứ nhất liền dừng bước.
Cửa phòng mở toang, bên trong tối mờ mờ. Trên mặt bàn cạnh cửa sổ xếp đầy tài liệu, còn vất mấy quyển sách, trông rất bừa bộn. Cạnh chiếc bàn là ghế sofa cỡ lớn, trên sofa có một tám thảm. Bàn uống trà đặt cốc trà sứ men xanh, nước trà vẫn còn một nữa.
Trên bức tường đối diện ghế sofa treo một tấm bảng màu trắng. Tấm bảng dính đầy ảnh chụp, và chi chít dòng chữ viết bằng bút dạ màu đen.
Giản Dao đi đến trước tấm bảng trắng, lặng lẽ quan sát.
Trên bảng có tổng cộng chín tấm ảnh, là ảnh chụp những đứa trẻ bị mất tích. Chúng đều là trẻ em xuất thân từ nông thôn, có gương mặt ngây thơ thật thà. Bên dưới ba tấm ảnh ghi chú địa điểm, lần lượt là "chợ ở phía nam thành phố", "nhà ga", "khu bán vật liệu xây dựng".
Giản Dao từng nghe Lý Huân Nhiên nói, đây là địa điểm đã xác định có trẻ em mất tích, chúng từng nói với người nhà và bạn bè sẽ đi tới nơi này. Những đứa trẻ còn lại đều không rõ mất tích ở đâu.
Bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hay-nham-mat-khi-anh-den/853455/chuong-8.html