Những ngày tiếp theo, ta đều dành thời gian dưỡng thương trong phòng.
Về chuyện ta từng nói muốn chấn hưng tông môn, ngoài tam sư huynh ra, không một ai để tâm đến lời ta nói.
Dù sao thì, ngay cả chuyện vì Lâm Kinh Phong mà đi chết, nguyên chủ cũng làm được.
Cái danh não tàn vì tình của nàng đã ăn sâu vào tâm trí mọi người.
Thế nên, khi ta nghe tin bí cảnh Tiềm Uyên sắp mở, hưng phấn la hét đòi vào đó, tất cả mọi người đều phản đối kịch liệt.
Lục sư huynh lạnh lùng nhìn ta, giọng đầy châm chọc:
“Ta biết ngay mà!”
“Ngươi giả bộ ngoan ngoãn lâu như vậy, chẳng qua là muốn lấy lại lòng tin của chúng ta, sau đó tìm cách rời khỏi Thanh Phong Kiếm Phái!”
Ta sốt ruột đến đỏ bừng mặt, vội vàng múa tay múa chân giải thích:
“Mọi người tin ta đi! Bí cảnh Tiềm Uyên có bảo vật cực kỳ lợi hại!”
“Chỉ cần ta lấy được nó, Lâm Kinh Phong chẳng là cái thá gì cả!”
Lục sư huynh hừ lạnh:
“Bí cảnh Tiềm Uyên chỉ là nơi để tu sĩ dưới Kim Đan rèn luyện, thì làm gì có bảo vật quý hiếm?”
“Ngươi rõ ràng là biết Lâm Kinh Phong sẽ vào đó, nên muốn tìm cách mang kiếm đến cho hắn!”
Ta vội đến mức mồ hôi lạnh túa ra.
Phải biết rằng, trong nguyên tác, Lâm Kinh Phong chính là ở Bí cảnh Tiềm Uyên, hòa làm một với thần thức còn sót lại của một đại năng thượng cổ!
Từ đó học được kiếm pháp và tâm pháp vô địch, tu vi tăng vọt!
Nhị sư huynh khoanh tay gật đầu, lạnh lùng lấy ra Trói Linh Tác, trực tiếp trói chặt ta lại!
“Đồ Nhiễm Kiếm tuyệt đối không thể rơi vào tay Lâm Kinh Phong.”
“Muốn rời khỏi Thanh Phong Kiếm Phái? Nằm mơ đi.”
Nói xong, bọn họ xoay người rời khỏi phòng.
Mặc cho ta gào khóc cầu xin như thế nào, cũng không ai thèm để ý.
Mãi đến ba ngày sau, khi tam sư huynh đến đưa cơm, hắn nhẹ tay tháo bỏ Trói Linh Tác trên người ta.
Ta sững sờ nhìn hắn:
“Tam sư huynh, huynh đang làm gì vậy?!”
Hắn dịu dàng xoa đầu ta, mỉm cười nói:
“Tiểu sư muội, ta tin muội. Bí cảnh Tiềm Uyên sắp mở rồi, mau đi đi.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Nhìn vẻ mặt ôn nhu của hắn, ta lập tức cảm động đến rớt nước mắt.
“Hu hu hu, tam sư huynh!”
“Huynh yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ lòng tin của huynh!”
Đợi ta rời đi, từ trong góc tối, tứ sư tỷ bước ra, khinh bỉ liếc tam sư huynh:
“Làm bộ làm tịch, chỉ có mình ngươi biết làm người tốt chắc?”
Tam sư huynh gãi đầu cười hề hề:
“Hehe, ta biết các ngươi cũng không định thực sự nhốt tiểu sư muội lại.”
“Nếu không, với tu vi của ta, làm sao có thể dễ dàng tháo được Trói Linh Tác?”
Nhị sư huynh lạnh lùng hừ một tiếng:
“Thôi kệ.”
“Cứ để nàng đi làm bậy đi.”
“Dù có gây họa, cùng lắm thì chúng ta dốc toàn lực, giúp nàng thu dọn cục diện lần cuối cùng là được.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.