Sau ngàn năm bế quan, ta tỉnh giấc, phát hiện ra cô cháu gái đời thứ 60 đã đỗ đại học, nhưng lại bị người khác mạo danh cướp mất vị trí.
Đối phương còn yêu cầu cô bé đổi tên, nói không muốn sống với cái tên của người khác.
Sau này, cả nhà cô ta lại khóc lóc nói muốn trả lại suất học.
Hừ, muộn rồi.
***
"Con gái! Là bố vô dụng! Là bố có lỗi với con!"
Trong một căn nhà tồi tàn ở một khu dân cư cũ, cả gia đình đang ôm đầu khóc nức nở.
Ta đứng ở cửa, ghét bỏ nhìn sân nhỏ đổ nát, ngôi nhà cũ kỹ, và cả đống thùng giấy, chai nhựa chất đầy trong sân.
Cái gia đình sa sút này, chính là hậu duệ đời thứ 60 của nhà họ Thẩm ta sao?
Ta chỉ bế quan có ngàn năm thôi mà, gia tộc họ Thẩm của ta lại thảm hại đến mức này sao?
Trước khi ta bế quan, nhà họ Thẩm từng được mệnh danh là Thẩm Bán Thành, với những công trình điêu khắc tinh xảo, chuông đồng ngân vang, thức ăn xa hoa, đầy tớ đông đúc, nhà cửa nối liền thành dãy.
Quả nhiên là đời con không bằng đời cha, đời cha không bằng đời ông!
Khi ta đẩy cửa bước vào, gia đình này vẫn còn chìm trong tiếng khóc than, không ai phát hiện ra sự xuất hiện của ta.
"Khụ khụ!"
Bốn đôi mắt sưng húp vì khóc cùng lúc nhìn về phía ta.
Người đàn ông trung niên vẻ mặt tiều tụy lau nước mắt, hỏi: "Cô tìm ai?"
"Tìm ngươi, ta là Bà Tổ Cô của ngươi."
Ánh mắt của cả gia đình đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-liet-linh-chau-ty-muoi-thien/2771172/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.