🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: Nại Nại

 

Khi Quý Lan đẩy cửa đi vào, Phương Hạ đang xem bài đăng mình vừa mới đăng trên Weibo của cô, nhân tiện còn phát hiện ra một chỗ không thể tưởng tượng được... vì sao gà con của cô lại có thể biết nói?

 

"Quý... ách..." Đặt điện thoại xuống, Phương Hạ đứng dậy nhìn nữ sinh cách đó không xa, có chút không biết nói gì.

 

Trước mặt là cô gái có mái tóc đuôi gà buộc cao cao, mặc áo T-shirt cùng với quần đùi, trên chân mang một đôi dép lào thoải mái, tinh thần vô cùng phấn chấn, khoảng tầm 17-18 tuổi.

 

Có việc nhờ người cho nên gọi thẳng họ tên thì không được lịch sự, gọi cô Quý thì có vẻ quá trang trọng, băn khoăn dữ dội. Đã debut nhiều năm rồi thế mà đây là lần đầu tiên cô ấy bị một xưng hô làm khó, chỉ có thể ngại ngùng đứng đó.

 

"Gọi em Quý Lan là được." Quý Lan cười cười, nhạy bén nhận ra Phương Hạ khó xử, thuận tay kéo đại một cái ghế dựa ra ngồi xuống: "Mấy ngày hôm trước chị nhờ em làm chuyên gia trang điểm cho chị ở Sephora ấy, lời này còn tính không?"

 

Tuy rằng là câu hỏi nhưng ngữ khí lại chắc chắn.

 

"Đương nhiên đương nhiên." Phương Hạ vội vàng gật đầu, cơ hội này cô ấy cầu mà không được nữa là: "Siêu mẫu là giấc mơ của chị, có chuyên viên trang điểm giỏi thì càng như hổ mọc thêm cánh, chị cầu còn không được nữa mà!"

 

Năm nay Phương Hạ 25 tuổi, trong cuộc sống đời thường thì đó là số tuổi không lớn không nhỏ, nhưng ở trong giới thì cũng đã xem như là tiền bối. 19 tuổi bắt đầu debut, 6 năm liền chỉ là một người bình thường không nổi không flop, nếu không phải vì gia đình giàu có thì cô ấy thật sự không thể kiên trì được nữa.

 

Cô ấy thật sự không thể hiểu nổi, bản thân mình có tham vọng, có thực lực, bối cảnh lại càng không kém chút nào, nhưng vì sao không thể có được một buổi trình diễn thời trang cao cấp hay giành được sự ưu ái của các nhà thiết kế hàng đầu chứ?

 

Trong nhiều năm qua, cách duy nhất để duy trì tỉ lệ lộ diện chỉ có thể đựa vào chuyện đập tiền cho mấy quyển tạp chí trong nước để xuất hiện được vài lần như bọt nước giữa biển khơi.

 

"Nếu muốn như hổ mọc thêm cánh, trước tiên chị phải là đầu hổ." Quý Lan gõ gõ ngón trỏ và ngón giữa trên bàn, tùy tiện ném ra một quả bom hẹn giờ: "Xin lỗi cho em nói thẳng, chị không thích hợp làm người mẫu đâu."

 

Sắc mặt Phương Hạ hơi đổi, đúng là có rất nhiều người đã từng khuyên cô ấy, có tiền có nhan sắc còn cố gắng, làm gì không được hà tất gì phải bám víu vào cái cây héo úa người mẫu này.

 

Cô ấy không cam lòng.

 

"Quý Lan, chị luôn tin tưởng vào câu nói có chí thì nên. Nếu 6 năm không đủ thì chị có thể tiếp tục chiến đấu thêm 6 năm nữa, thêm 12 năm nữa, thậm chí càng lâu hơn, lâu đến mức chị bị out ra khỏi đường đua thì thôi." Vẻ mặt Phương Hạ vô cùng nghiêm túc.

 

"Chị Phương có định nghĩa như thế nào về siêu mẫu?" Quý Lan tò mò hỏi.

 

"Một người mẫu thời trang xa xỉ có thể sải bước trên sàn diễn thời trang quốc tế." Phương Hạ nghĩ nghĩ, đột nhiên có hơi xấu hổ: "Thậm chí khi nhắc đến thương hiệu đó, thì người đầu tiên mà mọi người nghĩ đến chính là chị."

 

Ví dụ như VOGUX, opolotax, ELLX, Marie Clairx...

 

Quý Lan cười cười, không tiếp lời cô ấy mà chỉ đứng lên đi tới bên cạnh kệ sách, đầu ngón tay chạm vào từng cuốn tạp chí, vừa nói vừa xem: "Đều là tạp chí hàng đầu trong ngành."

 

"Em cũng tin vào câu thành ngữ có chí thì nên đó." Cô buông tay, xoay người nhìn Phương Hạ: "Tham vọng của chị Phương rất mạnh, nhưng mà phương hướng cố gắng không đúng."

 

Quý Lan nhìn người phụ nữ trước mặt, cả người mặc bộ đồ công sở màu xanh sẫm, có phong cách rất khác với trong cửa hàng lúc trước, trông rất trưởng thành và đoan trang. Khuôn mặt xinh đẹp, body đúng chuẩn, là một bảo vật hiếm có.

 

Không tham gia vào showbiz làm diễn viên thì thật đáng tiếc.

 

"Em nói cho chị nghe thử." Phương Hạ có hơi khó hiểu.

 

Quý Lan rút một quyển tạp chí ra, xem sơ sơ, một lát sau cô đặt tạp chí lên bàn, chỉ vào người phụ nữ trên trang bìa: "Chị để tay lên ngực tự hỏi xem, chị cảm thấy người mẫu này so với chị thế nào?"

 

Người trên trang bìa tạp chí là một người mẫu nổi tiếng trong nước, người từ trong nước hướng ra ngoài sàn diễn quốc tế.

 

"Diện mạo, body đều không bằng chị." Phương Hạ hừ lạnh, điểm tự tin này cô ấy vẫn phải có.

 

Quý Lan cười cười: "Đúng vậy, không bằng chị. Nhưng mà ở trong mắt nhà thiết kế thì chị kém xa đầu ngón chân của chị ta."

 

"Vì sao?" Phương Hạ không tức giận, từ khi vào cửa đến giờ Quý Lan không hề vội vàng mà ăn nói có sách mách có chứng, hoàn toàn hấp dẫn cô ấy.

 

"Ngoại hình của chị quá xinh đẹp, lại còn có đường cong ngực tấn công mông phòng thủ, làm sao người ta có thể dùng chị được." Vẻ mặt Quý Lan thản nhiên như không.

 

Phương Hạ: "..."

 

"Em đây là khen chị hay là đang mắng chị vậy?"

 

"Có khen có mắng." Quý Lan lại ngồi xuống: "Chị Phương biết vì sao rất nhiều siêu mẫu đều là ngực phẳng không?"

 

Phương Hạ lắc đầu.

 

"Those boobs really annoy me." Quý Lan đi đến bên máy lọc nước, lấy một cái ly giấy rót nước vào: "Không biết chị Phương có từng nghe nói câu nói này chưa, bây giờ trong giới thời trang cao cấp yêu cầu một khuôn mặt không có đặc biệt gì, không cần tỉ lệ dáng người hoàn hảo, chỉ cần chân dài ngực phẳng."

 

Rót xong một ly, cô đưa cho Phương Hạ, rồi tiếp tục rót cho bản thân một ly, quan hệ khách và chủ cô vẫn biết rõ.

 

"Thẩm mỹ của người mẫu trong giới thời trang quốc tế cùng với thẩm mỹ của người bình thường hoàn toàn là hai thái cực. Nói một cách đơn giản thì một một người mẫu ngực to sẽ khiến bộ trang phục thời trang được thiết kế cẩn thận trở nên cồng kềnh và nặng nề, giọng khách át giọng chủ chiếm mất soplight của bộ đồ, đây là điều mà các nhà thiết kế không muốn nhìn thấy nhất."

 

"Cho nên bất cứ một nhà thiết kế nào chỉ cần ánh mắt của họ chuyển đến ngực của chị, đều sẽ kiên quyết mà từ chối chị luôn." Quý Lan uống một ngụm nước thấm giọng, ngồi xuống tiếp tục nói: "Cho nên, chị đi sai hướng rồi."

 

Cô nhìn thẳng vào mắt của Phương Hạ: "Xuất thân người mẫu sẽ làm các nhà thiết kế thời trang từ chối chị, nhưng mà... một nghệ sĩ có thân phận nổi tiếng thì rất có khả năng sẽ khiến cho bọn họ vì chị mà tự mình may cho chị một bộ đồ nha."

 

"Chiến thuật vòng vo, chị Phương từng nghe nói đến chưa?" Quý Lan nói đúng trọng tâm vấn đề: "Cho nên, chuyển hướng đi, quay phim tham gia show, sau khi nổi tiếng rồi mới có cơ hội."

 

Trái tim của Phương Hạ đập thình thịch, cô ấy đột nhiên xuất hiện một loại tin tưởng sắp thành công.

 

Đã nhiều năm trôi qua, người bên cạnh cô ấy chỉ biết khen mình, cuối cùng hôm nay cô ấy cũng đã xua tan mây mù nhìn thấy trời xanh, lần đầu tiên biết vấn đề nằm ở đâu.

 

Thì ra cô ấy đã đi sai hướng rồi, sai tận 6 năm.

 

____

 

Khi Quý Lan về đến nhà, trên tay cầm một chiếc lồ ng chim gỗ nam, bên trong có một con vẹt có tính tình táo bạo hung dữ với bộ lông màu xanh cùng với nhúm lông trên đầu màu bạc trắng, đang nhảy nhót lung tung trong lồ ng.

 

Vừa mới đạt được thỏa thuận với Phương Hạ, lúc rời khỏi phòng làm việc, cô ấy tò mò chỉ vào video của cô hỏi vì sao con gà con có thể nói chuyện, Quý Lan trợn mắt há hốc mồm, chỉ có thể lấy lí do đây không phải là gà con, là vẹt để qua loa lấy lệ lấp li3m.

 

Cho nên lúc về cô vẫn phải nhanh chóng đi mua một con vẹt, để phòng ngừa lỡ như.

 

Chẳng qua là cục thịt tròn tròn này có màu lam nhạt, còn cục tròn tròn trong nhà kia lại có màu vàng shit, cũng không biết sau này bịa như thế nào nữa.

 

Vừa nghĩ, cô vừa lấy chìa khóa thọc vào ổ khóa vài cái, vừa mới mở cửa thì Cẩu Đản đã vui tươi hơn hở chạy đến chào đón cô bằng một miếng thạch trái cây trong miệng, nhưng khi nó nhìn thấy lồ ng chim trong tay cô thì sắc mặt liền thay đổi.

 

Lần đầu tiên Quý Lan phát hiện, thì ra Cẩu Đản cũng có biểu cảm.

 

Đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh đen như mực rưng rưng nước mắt, lông trên mặt run run theo quy luật, cái mỏ nhỏ bé không thể ngậm được miếng thạch được nữa, run rẩy lẩy bẩy.

 

Bầu không khí yên tĩnh, thạch trái cây rơi cái tạch xuống đất.

 

Cuối cùng, hàng ngàn lời muốn nói biến thành một câu: "Cô ở bên ngoài có chim khác!!!"

 

Còn chưa thỏa mãn, ngàn lời triệu câu nói thành một câu thứ hai: "Ta không còn là cục cưng mà cô yêu nhất nữa!"

 

"Đương nhiên rồi." Quý Lan không đổi sắc mặt đóng cửa lại: "Đây là con dâu nuôi từ bé ta mua cho mi đó."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.