Edit: Cà ri
Trong đem khuya yên tĩnh, một luồng ánh trăng dịu dàng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên bệ cửa sổ, cửa sổ giống như được mạ bạc. Mà trên chiếc giường bên cạnh cửa sổ có một nữ tử thanh tú đang nằm.
Nàng lật người một cái, một đạo âm thanh lạnh như băng vang lên.
【Kí chủ xin chú y, xin chú ý, có nhân vật nguy hiểm đang tiếp cận, có nhân vật nguy hiểm đang tiếp cận. 】
Bỗng nhiên nàng mở mắt thật nhanh ngồi bật dậy: "Cái gì? Có nhân vật nguy hiểm tiếp cận? Mẹ nó! Đến cùng là ai nhàm chán đến mức tìm ta vào lúc nửa đêm thế này?" Trong lòng Lâm Trinh khó chịu mắng.
Lâm Trinh vừa mắng xong, từ cửa sổ, cửa chính vọt vào hơn mười người áo đen, trên tay cầm trường kiếm, lóe ra ngân quang chói mắt.
Tâm tình lúc này của Lâm Trinh khó mà dùng lời có thể hình dung được, chỉ có thể dùng bốn chữ để biểu đạt tầm tình phức tạp lúc này: Con mẹ nó mà.
Lâm Trinh không đợi bọn họ tấn công, lập tức nhảy xuống giường, nhanh chóng từ trong lồng ngực lấy ra một cái bình nhỏ, mà lúc này đám người áo đen kia cũng tấn công về phía cô.
Lâm Trinh nhanh chóng ngồi xổm xuống đất, đổ ra một viên thuốc ẩn thân nuốt xuống, ngay sau đó bóng dáng của cô trực tiếp biến mất.
Vẻ mặt mấy hắc y nhân ở đây hoảng sợ nhìn Lâm Trinh đột nhiên biến mất, nuốt một ngụm nước bọt, một người áo đen trong đó run run thân thể nói: "Sao lại thế này? Người làm sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-choc-nguoi-choi/482699/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.