Không cần sử dụng hết số tên được cấp, Tần Quân đã nhanh chóng bắn hạ 100 con dơi.
Lý Thừa Ngân cũng bắn được 100 con, nhưng so với Tần Quân thì lại có phần chậm hơn.
Kỹ thuật bắn cung của Lý Thừa Ngân đã làm dao động tất cả mọi người, mặc dù hắn thua nhưng cũng chẳng ai còn khinh thường hắn như lúc đầu, đến giờ thì ai cũng tin chính Lý Thừa Ngân đã giết vua sói mắt trắng chứ chẳng phải ai khác, ai ai cũng nhìn hắn đầy vẻ khâm phục.
Lý Thừa Ngân đứng đấy chẳng nói gì, sau đó hắn gỡ cung xuống trả lại cho Đại Thiền Vu.
Đại Thiền Vu toan nói gì đó, song khi quay sang nhìn Tiểu Phong một lúc lại liền thôi.
Ông thở dài một hơi thật sâu, sau đó bảo: “Tuy rằng ngươi thua trong cuộc so tài, song cũng đã giết được vua sói mắt trắng, người Trung Nguyên kia, nói xem, ngươi muốn được ban thưởng thứ gì?”
“Bẩm Đại Thiền Vu, tiểu nhân đã có cơ hội đạt được thứ quý giá nhất trần đời, nhưng đã lỡ để vụt mất rồi.”
Nói đoạn, Lý Thừa Ngân quay người rời đi.
Người người xung quanh ai cũng trầm mặc, chẳng ai nói với ai điều gì.
Đại Thiền Vu cũng xoay người rời khỏi, chẳng nói với Tần Quân lời nào, cũng dễ hiểu, vụ đánh cược này cũng coi như là đánh mặt ông, ông đã bảo ai giết được vua sói mắt trắng sẽ được lấy công chúa, cuối cùng thành ra thế này, đối với một người đứng đầu như ông thì thật khó chấp nhận, mặc dù bởi Tiểu Phong ông cũng ngầm đồng ý,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-cuop-doat-khi-van-nhan-vat-phu-phan-cong/1662823/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.