Edit: Tagoon
Rời khỏi không gian khiến y hít thở không thông kia, Dạ Vô Thương thật sâu hít vào một hơi, sờ lên trên ngực đã vững vàng trở lại rồi thì thầm, "Nếu ta chỉ nhìn mặt thì sao có thể yêu được sư huynh. Mỗi một ánh mắt nụ cười của sư huynh há lại để cho kẻ khác tùy ý bắt chước."
Kỳ thật trừ bỏ lúc ban đầu trầm mê với sự chủ động của Bạch Húc, Dạ Vô Thương rất nhanh đã bình tĩnh lại. Y hiểu rõ tính tình của Bạch Húc, một người thẹn thùng hàm súc như vậy dù thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện to gan đến thế. Hơn nữa một khi đã yêu ai đó đến tận xương tuỷ, rất dễ dàng là có thể nhìn ra bất đồng về linh hồn từ bộ túi da tương tự kia, cho dù hai người có giống nhau như đúc thì đây cũng không phải sư huynh của y.
Không phải là sư huynh nơi chốn suy xét cho y.
Không phải là sư huynh sẽ đẩy y ra trong lúc nguy hiểm.
Không phải là sư huynh cho rằng tất cả mọi thứ tốt đều nên thuộc về y.
Không phải là sư huynh chỉ vì y mà đến.
Cho dù giống đến đâu, chỉ cần không phải hắn thì không được.
Dạ Vô Thương nhẹ nhàng nở nụ cười, đáy mắt lấp lánh như ánh sao, lại lập loè vẻ khát máu. Y có chút...... Gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy sư huynh rồi, vì vậy mấy thứ đồ nhàm chán này vẫn nên phá sớm một chút là tốt nhất, không thì sẽ phiền lòng lắm.
Y triệu hồi Đọa Thiên, vận chuyển toàn bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-cuu-vot-vai-ac-boss/588843/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.