Ngay lúc Hứa Kỳ Sâm trở tay không kịp, giọng nói của Lý Vân đã vọng vào từ bên ngoài.
“Mộng Trạch? Mộng Trạch? Cậu có ở trong đó không?”
“Có ạ!” Như níu được nhành rơm cứu mạng, Hứa Kỳ Sâm ngậm kẹo đáp một tiếng, dựa đà nhanh chóng bò dậy, nhìn chàng trai trước mặt, cúi đầu, “Cảm ơn ạ.” Sau đó đi ra ngoài.
“Cậu làm cái gì thế hả, chị vội chết đi được.” Lý Vân kéo Hứa Kỳ Sâm đi về phía trước, giày cao gót giẫm như sắp bay đi.
Nhân viên công tác nữ xung quanh đó vui hơn hớn, thì thầm gọi tên Quý Mộng Trạch, bấy giờ Hứa Kỳ Sâm mới phát hiện ra mũ của mình vẫn còn nằm trong tay người kia.
Hứa Kỳ Sâm theo bản năng quay đầu lại, đúng lúc Lâm Nhiên bước ra khỏi phòng vệ sinh, ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Nhiên giơ cao tay cầm mũ lưỡi trai đen, khóe môi hơi cong lên.
Hứa Kỳ Sâm quay đầu, hỏi: “Lát nữa Lâm Nhiên ở trong phòng casting thật sao ạ?”
Lý Vân: “Ừ, diễn viên casting trước đều bảo nhìn thấy cậu ta mà.” Lý Vân sợ Hứa Kỳ Sâm căng thẳng, bèn động viên, “Không sao đâu, mặc dù Lâm Nhiên nổi tiếng từ khi còn trẻ, nhưng tính tình rất tốt, không hề kiêu căng gì cả.”
Hứa Kỳ Sâm không thấy được an ủi chút nào, đây là nhân vật cậu sáng tạo ra, cậu hiểu rõ ràng hơn ai hết đằng sau vẻ ngoài dịu dàng thân thiện của ảnh đế trẻ tuổi kia là hạng người gì từ tận sâu trong xương cốt.
Trước đây cậu luẩn quẩn trong lòng thế nào mà xây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-dien-cuong-tim-cach-sinh-ton-trong-truyen-be/2555886/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.