Buổi chiều, sau khi Lạc Triệu Quốc cùng Lưu Phương đưa Lạc Vũ và Tôn Minh Hạo đến trường.
Hai người đứng đợi dưới bóng cây trước trường, đứng bên cạnh còn có những phụ huynh khác.
Mọi người đứng chờ có chút nhàm chán, bỗng bên cạnh có một người phụ nữ trung niên tóc ngắn đến bắt chuyện với Lưu Phương: "Thẩm có con trai hay con gái thi đại học vậy?"
"Con trai, còn chị thì sao?" Lưu Phương hỏi lại.
"Cũng là con trai.
Con tôi học ở ban trọng điểm ban một, kỳ thi toàn thị lần trước thi được 642 điểm.
Tuy không đủ điểm vào Kinh Đại hay Thanh Đại, nhưng vẫn dư sức vào các trường đại học trọng điểm khác".
Trong giọng điệu mang theo ý vị phô trương, khoe khoang, rốt cuộc học sinh có thể thi được trên 600 điểm cũng không nhiều lắm.
Sáng hôm nay, khi mụ nói chuyện này, có không ít phụ huynh hỏi mụ phương pháp giáo dục, lòng hư vinh kia, chính vì chuyện này mà càng ngày càng bành trướng.
Cho nên vào buổi chiều, khi đứng cạnh Lưu Phương, mụ nhịn không được liền đi tới đây khoe khoang một phen.
"Con trai chị đúng là lợi hại, có thể học ở ban một chắc hẳn rất giỏi".
Lưu Phương tựa như không nghe ra ý tứ khoe khoang mà vẫn bình đạm nói chuyện.
"Nào có giỏi giang gì đâu, ban một còn nhiều học sinh lợi hại hơn nữa kìa.
À, đúng rồi, con trai thẩm học ban nào vậy?" Phụ nữ trung niên tiếp tục hỏi.
Lưu Phương nói thẳng: "Ban bảy".
Tuy rằng với thành tích của Lạc Vũ thì không nên ngốc ở ban bảy làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-hoan-my/1348304/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.