Ánh mắt của Tử Vi cùng Phương Chính nhanh chóng rời khỏi thi thể của Địch Sơn.
Một cái liếc nhìn này lại khiến hai người ngẩn ngơ.
Việc một Võ tu Bát phẩm chết đã thu hút sự chú ý nên bọn họ không nhìn thấy, trong núi thi biển máu, một bóng người đang ngồi ngay ngắn nhìn tấm lệnh bài đến thất thần.
Dáng người đó…… áo trắng nhuốm máu, sắc mặt trắng bệch
Ánh trăng chiếu rọi, Chính Dương khí trên người đối phương thoát khỏi tầm khống chế, toả lên cao như thể phối hợp cùng ánh trăng, sáng rực, dường như…
Bóng dáng đó cầm một khối lệnh bài màu đen, hình như nghe thấy tiếng gọi nên chậm rãi quay đầu, một gương mặt quen thuộc mà mệt mỏi, rơi vào trong mắt của Tử Vi, Phương Chính, Triệu Đông Hán.
Chính là La Hồng.
La Hồng đã thấy được hình dáng quen thuộc, trên gương mặt tái nhợt không một giọt máu, để lộ một nụ cười.
Ở dưới Chính Dương khí mờ mịt, nụ cười của hắn thật nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, giống như gió xuân, giống như nắng ấm vào Đông, đúng lúc đã xua tan đi cái âm khí dày đặc bên trong Hắc Vân Trại này.
Phương Chính cùng Tử Vi kinh ngạc.
La Hồng công tử.. vẫn còn sống!
Đôi mắt của Triệu Đông Hán bỗng chốc đỏ lên, gã phi vội đến trước mặt La Hồng, trực tiếp quỳ một chân xuống đất.
Bịch!
“Công tử! Thuộc hạ đến trễ!”
Triệu Đông Hán nhìn vết thương khắp người của La Hồng, vết sẹo trên mặt run lên, trong lòng vô cùng tự trách, hắn ta vừa cảm thấy may mắn, vừa phiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-ke-phan-dien/1115923/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.