Đám mã phỉ không dám chậm trễ, phái một tiểu mã phỉ, nơm nớp lo sợ tiếp nhận thư từ tay Triệu Đông Hán, rồi đi vào trong Hắc Vân trại.
Trong sơn trại, trên ghế da hổ.
Thủ lĩnh Địch Sơn Hắc Vân trại ôm mỹ nhân dung nhan diêm dúa ăn mặc hở hang, nghe lời trình của thuộc hạ, không khỏi nheo mắt nhìn.
"La phủ, Lạc Hồng công tử?"
"Cái tên này thật quen, hình như là đại thiện nhân trong huyện An Bình? Chính nghĩa gương mẫu gì chứ?"
"Loại người lương thiện này và Hắc Vân trại, không hợp bát tự, không có gì tới tìm chúng ta làm gì?"
Địch Sơn mờ mịt, vừa xoa bóp đôi vai mỹ nhân, vừa suy tư.
"Thủ vệ kia là võ tu?" Địch Sơn đột nhiên hỏi.
Thuộc hạ võ tu cửu phẩm phụ trách trấn gác nghiêm túc gật đầu.
"Đưa thư cho ta xem."
Trại chủ Hắc Vân trại Địch Sơn nhận lấy thư.
Nhìn lướt qua, dường như có cảm giác mình xem không hiểu, dụi dụi mắt, lại nhìn một lần nữa.
"Gia nhập Hắc Vân trại của ta?"
"Lạc Hồng công tử này là muốn chọc lão tử cười chết sao?"
Nhất thời Địch Sơn phát ra tiếng cười lớn thô lỗ.
Sau khi đám mã phỉ trong sơn trại nghe thấy, cũng không thể tin được, cũng cười phá lên.
"Đại vương, nô gia cũng muốn xem."
Một giọng nói mềm yếu khiến xương cốt người ta đều tê dại vang lên.
Nữ nhân lẳng lơ trong ngực Địch Sơn vuốt vuốt ngực gã, nói.
"Nhìn đi, mỹ nhân muốn xem, đương nhiên phải cho xem rồi."
Tim Địch Sơn nhũn ra, miệng khô lưỡi khô, đưa phong thư cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-ke-phan-dien/1115935/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.