Diệp Liên Y còn chưa đi được một bước, nghe An Cửu gọi lại, không khỏi nhíu mày.
Không thể đi? Nàng ta tự có chân, nàng ta muốn chạy, An Cửu giữ được sao?
Diệp Liên Y liếc nhìn An Cửu, đắc ý cười, không thể đi sao? Vậy nàng ta cố tình không đi cho nàng xem!
Mà An Cửu chỉ có thể thành đồ chơi cho bọn đàn ông này, trở thành công cụ sinh con, chỉ có thể sống trong địa ngụ này vượt qua quãng đời còn lại.
Quận chúa sao? Cứu Lục hoàng tử và Nhàn Phi sao? Người Bắc thế tử thích sao?
A, lúc này, ai có thể cứu được An Cửu đây!
Nghĩ đến đây, Diệp Liên Y càng đắc ý, lúc này, nàng ta có thể cảm nhận ánh mắt của An Cửu dừng trên người mình, hận nàng ta sao? A, càng như vậy, lòng nàng ta càng thống khoái, việc này so với An Cửu quỳ gối trước mặt nàng ta còn khiến nàng ta hưng phấn hơn.
An Cửu ơi An Cửu, nàng vẫn không đấu lại Diệp Liên Y!
Nàng ta nhất định phải kể chuyện này với mẫu thân, để mẫu thân cũng cảm nhận vui sướng và thống khoái của thắng lợi này.
Ánh mắt An Cửu đúng là đang khóa chặt nàng ta, có điều nàng ta nghĩ sai rồi.
An Cửu không hận, càng không bất lực, đôi mắt sáng như sao vẫn b ình tĩnh.
Nhìn Diệp Liên Y ra khỏi đại sảnh, An Cửu lần nữa cao giọng: "Đại đương gia phải không? Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ giữ ả lại, dù sao nhiều vẫn hơn ít, ngươi cảm thấy đêm dài triền miên, ngươi lại có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-nam-than-gioi-giai-tri/68647/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.