"Cô nghĩ lời ta nói ngày đó là đùa giỡn với cô sao?"Chính Hào mắt lãnh nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Nga.
Cô ta không thể khống chế cơ thể của mình ngừng run lên vì sợ, Chính Hào thấy cô ta như thế cũng chẳng muốn nhìn thêm liền rời đi.
Nếu Bạch Nguyệt còn sống vậy cứ để cô ta cho Bạch Nguyệt xử lý.
Nguyệt Nga sau một hồi run sợ thì nỗi phẫn uất lại dâng lên,cô ta nghiến răng lầm bầm trong miệng: "Bạch Nguyệt! Con khốn mày phải chết, phải chết, mày phải chết! "
Ở bên phía Bạch Nguyệt, cô đang buồn cười nghe mèo con báo cáo việc Nguyệt Nga chặn đường Chính Hào.
Hạ Viêm thấy cô cười thì cũng cười theo Nhuế tên ngốc vậy, mọi người xung quanh thấy cảnh tượng này sớm cũng đã quen rồi, người ta mạnh người ta làm gì cũng được, mình yếu hơn thì vẫn nên cố gắng chiến đấu thôi.
Với lại lâu lâu họ mệt mỏi thì sẽ được Bạch Nguyệt tặng chai nước cực kỳ tốt, nên càng không ai dám chọc ghẹo đến cô.
Chính Hào mất một lúc cũng tìm được đội của cô, nhìn cô đang ngồi trên tay Hạ Viêm cảm giác tội lỗi của hắn giảm đi một chút.
Hắn vốn muốn tiến tới nói chuyện với cô, nhưng suy nghĩ lại hắn và cô có quan hệ gì nữa chứ, hắn lấy thân phận gì để nói chuyện với cô.
Sông Từ nhìn thấy Bạch Nguyệt thật sự còn sống hắn ta rất vui, nhưng khi liếc sang Chính Hào, hắn ta chỉ biết thở dài, nghiệp ai nấy gánh.
Bạch Nguyệt buồn ngủ gục vào lòng Hạ Viêm ngủ một giấc, Hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-nguoc-tra-nam/1012844/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.