Khương Thiên híp mắt nhìn người đang run lẩy bẩy trước mắt, môi mỏng khẽ phun ra một câu. "Sao lại sợ đến sắp hỏng như vậy? Huh?"
Hàn Tiểu Hy cắn răng.
Cậu mới sợ đến hỏng! Cả nhà cậu đều sợ đến hỏng!
Khương Thiên ung dung đi tham quan khắp căn phòng, một tay vẫn cầm chặt người nào đó đang lén lút nhìn xung quanh. "Hmm... thiết kế được đấy, không khí cũng không tệ."
Hàn Tiểu Hy bắt đầu cảm thấy không đúng.
Đây là phòng tớ mà?? D:
Phòng tớ mà có đúng không hả!!? D:
Vì thế, mỗ nam nào đó bắt đầu giãy giãy tay.
Đúng lúc này, không biết vô tình hay cố ý mà Khương Thiên đi đến đúng chiếc giường của cậu, hắn liếc một chút kẻ đang dùng dà dùng dằng với một cánh tay của mình.
Ai đó lập tức yên tĩnh lại.
Khương Thiên bình chân như vại, kéo Hàn Tiểu Hy nằm vật ra giường, sau đó nhìn cậu khó khăn ngồi dậy.
Hàn Tiểu Hy trợn tròn mắt.
Đáng hận! Quá đáng hận! Làm người vậy đó hả!?
Khương Thiên mỉm cười. "Cậu có gì muốn nói sao?"
Hàn Tiểu Hy đang xù lông lập tức an an ổn ổn, rất ngoan hiền mà chỉnh lại dáng ngồi, nhẹ giọng. "Không có."
Nụ cười trên mặt người nào đó càng sâu hơn, ngồi xuống giường. "Thật vậy sao?"
Hàn Tiểu Hy cúi mặt xuống. "Là thật."
Khương Thiên không đổi sắc mặt, nhìn cậu, giọng lại trầm xuống. "Vậy để tôi nói."
Dừng một chút, thấy người nào đó mồ hôi lạnh như muốn chảy thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-nhan-vat-qua-duong/2578163/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.