Ngữ Kỳ trầm mặc một lát, rốt cục vẫn không thể chống đỡ cái nhìn mong mỏi của anh ta, đành nhận thua trùm chăn kín đầu, cuộn mình lại thành một hình cầu thật ngu ngốc.
Thích Trạch không biết lấy hứng thú từ đâu mà lại nhìn chằm chằm Ngữ Kỳ: "Cảm giác thế nào?" Giọng điệu như hỏi xem bộ đồ mới có hợp không.
Ngữ Kỳ có chút bất đắc dĩ, ngẩng lên nhìn anh ta "Hả?". Màu trắng của tấm chăn hòa vào làm một với màu trắng của bộ đồ y tá cô đang mặc, khuôn mặt tinh xảo của cô từ từ nâng lên, mang theo một vẻ mơ hồ, mờ mịt.
Thích Trạch như đang tiến hành nghiên cứu điều gì vậy, nên anh ta cẩn thận quan sát đến biểu cảm của cô: "Có phải có cảm giác tốt hơn nhiều không?"
Tuy rằng cảm thấy giọng anh ta có chút quái dị song Ngữ Kỳ vẫn gật đầu. Giây tiếp theo, cô thấy khoé môi Thích Trạch nhếch lên một cái.
Dường như thấy bản thân đã thực nghiệm thành công, anh ta vừa lòng gật đầu, sau đó vô cùng thản nhiên vươn đôi tay thon dài về phía cô: "Giờ có thể trả lại chăn cho tôi rồi."
"....." Tuy rằng cuốn chăn đứng giữa phòng bệnh thực sự cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng khi anh ta đòi chăn như đòi nợ thì sẽ có một cảm giác khác.
Thích Trạch cầm lấy chăn của mình từ cô, ôm nó đến bên giường, không quay đầu lại nói: "Cô không còn việc gì nữa, vậy ra ngoài đi, nói không chừng Hạ Mạch Mạch kia đang đi tìm Thích Hân rồi."
Sau khi gấp chăn lại, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-nu-phu/1762391/quyen-8-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.