Cho dù vẫn còn nghi ngờ trại an dưỡng có nguy hiểm nhưng Thích Trạch vẫn đi "Ngu liệu" với Ngữ Kỳ. Anh ta theo cô bước vào phòng sinh hoạt, vẻ mặt buồn bả ỉu xìu hệt một chú cún lông vàng bị chủ nhân dắt đến một nơi mà mình rất ghét.
Trước khi mở cửa phòng sinh hoạt, Ngữ Kỳ quay đầu nhìn anh ta, đã biết còn cố tình hỏi: "Không muốn vào sao?"
Thích Trạch cau mày, ấm ức dời mắt, buồn bực nói "Tôi đã bảo là ở với bọn họ sẽ làm chỉ số thông minh của tôi bị kéo xuống mà."
Không biết là do di chứng từ "sự kiện nước sôi" hay anh ta vẫn nhớ vết bỏng trên người cô vẫn chưa khỏi, hiện tại anh ta cũng không dùng cái bộ dạng kiêu ngạo như trước kia để nói chuyện với cô. Cả vẻ mặt hay giọng điệu của anh ta đều vô cùng mềm mỏng, nhẹ nhàng đến mức dường như có thể đẩy ngã được.
Chẳng hạn như lúc này, cho dù những lời nói này vẫn còn mang ý kiêu ngạo, nhưng giọng điệu gần như ấm ức của anh ta lại khiến câu nói ấy không hề có lực sát thương. Chỉ khiến cho người ta cảm thấy anh ta như một con cún to xác đang ấm ức ai oán.
Không biết vì sao, Ngữ Kỳ lại mềm lòng, theo bản năng nhẹ giọng nói "Không phải là tôi muốn ép anh, chỉ sợ anh suốt ngày trốn trong căn phòng đó sẽ buồn, nên mới kéo anh ra ngoài cho đỡ buồn. Nếu như anh không thích, vậy cứ về trước đi."
Cô vừa dứt lời, mắt Thích Trạch lập tức sáng lên,nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-nu-phu/1762396/quyen-8-chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.