Thoắt cái đã mấy tháng trôi qua, có hoàng đế làm núi dựa, thế lực của Đông Hán ngày càng lớn mạnh, Kỳ Vân Yến cũng ngày càng bận rộn, mày cũng nhíu ngày càng sâu. Dưới Thuận Trinh môn, người ta thường thấy bóng dáng đi lại vội vàng của hắn, áo choàng thêu mây cuộn trên người theo gió tung bay.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã rất quyết đoán mà tống một đám triều thần đông đảo – trong đó đa số là vây cánh từ nhà mẹ đẻ Triệu thái hậu – vào ngục giam Đông Hán phủ. Mấy lão bất tử trong nội các xưa nay vốn rất bất mãn với việc hoạn quan tham dự vào chính sự, nay lại rất hiếm có mà im lặng, mắt nhắm mắt mở khoanh tay đứng nhìn – bọn họ vốn cũng đã oán giận với thế lực ngoại thích Triệu đảng lâu rồi, nay đương nhiên là vui vẻ tọa sơn quan hổ đấu *.
Thành ngữ: Ngồi trên núi xem 2 con hổ đấu nhau. Ý chỉ vui thích nhìn 2 người mà mình không thích đấu đá lẫn nhau.
Vì vậy trong khoảng thời gian này, đám người Triệu đảng còn sót lại vô cùng bồn chồn bất an, có người gan bé còn trình tấu chương xin cáo lão về quê, mà mấy vị quyền cao chức trọng lại không thể thoát thân. Trước mặt là lưỡi hái sắc bén của Hoàng đế và Kỳ đốc chủ, sau lưng lại có một đám nội các nhìn chằm chằm, bọn họ đã không có lối thoát, chỉ có thể giãy dụa trong vô vọng.
Ngày hôm đó, sau giờ ngủ trưa, Ngữ Kỳ còn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-nu-phu/386687/quyen-12-chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.