Một lúc sau, Trác Dư Nhiên quay lại trên tay còn cầm một mớ quả dại. Hắn hơi xấu hổ lẫn khó xử lên tiếng.
" Ta chỉ tìm được một ít quả dại, nàng ăn tạm. Ở trong làng chỉ ăn hai bữa, trưa mà tối.
" Nàng.... nàng ăn tạm, chờ đại ca và nhị ca ta về, sẽ có thịt cho nàng ăn.
Huyên Huyên hít vào một ngụm khí, tay vươn ra cầm nắm quả dại. Cô lại nhìn ra ngoài, sắc trời bây giờ là giữa chiều. Chờ tới tối chắc cô chết đói.
Cô nhìn nắm quả dại lại quan sát Trác Dư Nhiên. Cô suy nghĩ, không biết thịt nam chủ có ngon hơn nắm quả dại này không?
May mắn cho Trác Dư Nhiên , hắn không hề biết Huyên Huyên có ý định này. Nếu hắn biết, chắc chắn lúc này đã quắc chân lên cổ mà chạy thật xa rồi.
Huyên Huyên đặt nắm quả dại xuống tảng đá, tay kia hơi xoa xoa quả nhỏ. Môi hơi chu ra, thôi cho bớt bụi sau đó cho vào miệng nhai.
Cô càng không ngờ được, mớ quả dại này nhỏ xíu. Khi cho vào miệng lại ngọt lịm nhiều nước như vậy.
Trăc Dư Nhiên nhìn gương mặt ngạc nhiên, lẫn thỏa mãn này của Huyên Huyên. Hắn cảm thấy cô rất đáng yêu, hơn nữa còn rất quyến rũ.
Bất giác hạ thân lại trướng lên, bụng nhỏ hơi tức tức. Trác Dư Nhiên luống cuống ngồi thụp vào một xó, hai chân kẹp chặt.
Hắn như vậy, chỉ nhìn Huyên Huyên ăn quả dại liền hưng phấn? không lẽ hắn bị biến thái rồi sao???
Huyên Huyên mãi mê ăn quả, không phát hiện ra hành động khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-sac-nu-tieu-dao-dao/688813/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.