Bất ngờ bị lũ trẻ lên tiếng hệt như cụ non dạy dỗ . 5 người họ không biết nên cười hay khóc, cũng không có ý định nhường đường...
Tiêu Cao Từ nhịn không được phì cười, lên tiếng chêu chọc 4 sói nhỏ...
" Phụt --Ha ha ! này nhóc con, ai dạy cháu nói chuyện với người lớn như vậy?
Hàn Tứ bập bẹ tiến lên trước, đẩy Hàn Nhất và Hàn Tam ra. Trừng đôi mắt lớn, phản bác...
" Là mẹ...
" Đồ ngốc này, phải gọi mẹ là Dì. A Tứ muốn ăn cơm trắng sao? :" Hàn Nhị gõ lên đầu Hàn Tứ chỉnh lời, rồi xoay ra tiếp tục nói..
" Là Dì dạy chúng cháu, nhưng Dì bảo không cần lịch sự với cầm thú...
Tiêu Cao Từ :"....."
" Khụ ~~ cháu có thể nói cho ta biết Dì của cháu là ai được không? nói xong chúng ta liền nhường đường...
Tôn Hoắc Tề ngờ vực, dùng ngữ điệu dụ dỗ trẻ con ra.
Bốn đứa trẻ chụm đầu lại thì thầm to nhỏ, hồi sau rốt cuộc Hàn Nhất mấp máy miệng nói, bàn tay nhỏ chìa ra trước mặt Tôn Hoắc Tề.
" Cũng được, nhưng phải cần đổi thứ khác :"
Nghe được như vậy , Hà Ân lục tìm khắp người Ngọc Tử Dương và Ngọc Vũ Hạo. Vài phút sau tìm được 1 thỏi soccola, đặt vào lòng bàn tay của Hàn Nhất.
" Như vậy được chưa? có thể nói cho chúng ta biết rồi chứ?
Hàn Nhị liếc thỏi soccola trong tay Hàn Nhất , nó lập tức hất ra. Môi nhỏ chu ra nói..
" Các chú thật ngu ngốc, nghĩ chúng cháu vì thỏi kẹo bé tí mà bán đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-sac-nu-tieu-dao-dao/688940/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.