Đèn tường cửu long trong Dưỡng Tâm Điện bập bùng cháy, giữa không trung bốc lên vài hạt tro bụi, Thiệu Tuyên Đế hơi dừng tay rồi chấm nghiên mực được An Đức Lễ mài sẵn, viết lên sổ con của Lô Quảng Tu một chữ “chuẩn”. Nội dung của quyển tấu chương này nói đến cũng khéo, quả nhiên là buồn ngủ đưa gối đầu, lần này Lô Quảng Tu hẳn là sợ thật rôi.
Lần này có thể làm cho Lô Quảng Tu giao ra binh quyền cáo ốm ở nhà? Xem ra Lô Quảng Tu này cũng biết thương con, không biết hắn có thể thương đến mức độ nào.
Cảm giác nắm trong tay con cưng của người ta quả không tệ. Thiệu Tuyên Đế lười biếng dựa trên long ỷ, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh, những người này dám to gan mưu hại nữ nhân của hắn, hắn nhất định sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào, về phần Hoàng Hậu… Hừ!
“Hoàng Thượng, Bảo Phi nương nương đến.” An Đức Lễ khom người đi đến trước mặt Thiệu Tuyên Đế, nhẹ giọng nói. Hắn biết rất rõ địa vị của Bảo Phi nương nương trong lòng Hoàng Thượng, từ Yến Lương Nghi lên tới Bảo Phi có thể coi như một bước lên trời, dù giữa lúc đó có nhiều chuyện xảy ra nhưng vinh sủng trong đó có thể thấy được bằng mắt…
Thiệu Tuyên Đế thay đổi biểu cảm, trong ánh mắt thấp thoáng ý cười: “Còn không mau đón vào cho trẫm.” Hắn đứng lên đi ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, bước đi lơ đãng nhanh hơn bình thường rất nhiều. An Đức Lễ theo phía sau chạy nhanh hai bước, trong lòng bất đắc dĩ, quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-sung-phi/1671723/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.