Thiệu Tuyên Đế nghiêm mặt nhìn thánh chỉ trước mắt, bút trong tay viết một nét cuối cùng. Thân là Hoàng Đế, tự mình viết thánh chỉ là rất sảng khoái, nhưng bị ép viết thánh chỉ thì chẳng có gì vui vẻ hết, nhất là người ép hắn còn là Từ Phúc Thái Hậu.
Tâm trạng không tốt khó tránh khỏi cần nghĩ thông suốt.
Có điều nữ nhân hậu cung lại quá phiền chán, Thiệu Tuyên Đế đặt thánh chỉ trên bàn, xoa ấn đường, bỗng nhớ tới cô gái như mèo con kia, ngữ khí của hắn có chút bay bổng: “An Đức Lễ, Yến Quý Nhân đang làm gì?”
“À…”
An công công lần đầu tiên bị hỏi khó, tha thứ cho hắn vì không lập hồ sơ về Yến Quý Nhân, chủ yếu vì vị phân của nàng quá thấp, hắn cho rằng Hoàng Thượng chỉ coi nàng là giải ngữ hoa, nào ngờ Hoàng Thượng sẽ hỏi tin tức của Yến Quý Nhân tỉ mỉ như thế.
“Nô tài không biết, Hoàng Thượng, hay là nô tài đi hỏi xem sao?” Cũng may phi tần trong cung nhiều, cung nữ thái giám càng nhiều, hắn ra ngoài, quẹo trái, tùy tiện tóm một người đi Tú Ngọc Cung hỏi thăm là biết được tin tức về Yến Quý Nhân.
“Không cần, trẫm tự mình đi xem.”
Thiệu Tuyên Đế thuộc phái hành động, không biết từ khi nào, mỗi khi tâm tình không tốt, hắn sẽ bất giác đi tới Tú Ngọc Cung một vòng. Hắn không nhất định sẽ vào trắc điện của Yến Quý Nhân, dù chỉ đứng bên ngoài Tú Ngọc Cung một lúc, tâm trạng hắn sẽ khá hơn không ít.
Có lẽ vì trong ngoài Tú Ngọc Cung đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-sung-phi/1671768/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.