Nhàn nhã đút miếng táo vào miệng.
Một cuộc sống thật dễ sống mà.
Đắp cao chăn cho anh, vỗ an vài cái lên đỉnh đầu.
Lệnh Khiêm hưởng thụ vùi vào ngực cậu, vẫn ngủ ngon lành.
Đúng là một đứa trẻ ngoan.
Nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, khoác áo mỏng ngồi ở ghế tựa sàn chính.
Nhìn lên hình ảnh với con người quen thuộc, đôi môi cười khẩy.
_ Thật yếu đuối ~
_____________________
Mộ Khiêm sờ vào tấm giấy nhăn nheo trên bàn.
Cố thế nào cũng không phẳng ra được.
Hắn hiểu ko phải là do hắn làm không đúng cách, hay làm thiếu sức.
Mà là giấy đã bị hắn làm cho nhăn, thì vô phương trở lại như cũ.
Mệt mỏi ngồi xuống, dải rộng giấy ra.
Mài mực cầm bút chấm.
Tỉ mỉ di lại mấy nét cho rõ ràng.
May mắn không lay chuyển hay khác đi nét nào.
" Nhân chung hạ hoàng tuyền "
Cậu quay ra nhìn anh, đôi mắt xanh ngọc ngây thơ, tươi sáng mà hỏi nó nghĩa là gì.
Anh khi đó ôm y trong lòng ấm trả lời " Cùng sống, vì nhau mà sống, cùng chết, chết vì nhau ".
Tình yêu vốn là thứ chẳng thể kiểm soát lớn nhỏ.
Bắt nó phải đến, hay ngăn nó đừng đến.
Đều là tự nhiên.
Thứ quý giá ấy đâu thể ép buộc phải gắn với ai hay không được gắn với ai.
Cũng như Tử Mộc, tình cảm của cậu bị chà đạp khinh bỉu bởi người mình yêu, liệu cảm giác như thế nào.1
Lễ định thân hôm nay, gặp lại, cậu còn xinh đẹp hơn, tinh khiết bất phàm, nhưng quan trọng trong mắt đã không còn hình bóng của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-tra-thu-tra-nam/15860/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.