Thẩm Bất Phàm không nghe thấy Văn Minh Ngọc nói gì liền cảm thấy bất an, thà là y nói gì đó thì hắn còn biết đường mà đáp trả.
- Minh.. Minh Ngọc sư huynh, trời sáng rồi, chúng ta có phải nên... nên trở về hay không?
- Không nên.
.....?! Mắc cái giống gì lại không nên hả?
- Ngươi "phủi kiến" gây ra hậu quả như vậy, ta có thể ra đường?
Thẩm Bất Phàm âm thầm liếc túp lều nhỏ nhỏ ở đũng quần của y da gà đột nhiên lại nổi lên, hắn không muốn lại thủ dâm cho y nữa đâu a!
- Sư huynh.. Ngươi phải cảm ơn ta mới đúng!
Thẩm Bất Phàm không biết nghĩ gì mà lại nói ra câu như vậy.
- Kiến chỉ mới c...cắn huynh có một cái mà đã.. đã sưng như v..vậy rồi. Nếu ta để lâu thì còn ...sưng như thế nào nữa đây! Huynh phải cảm ơn ta mới đúng!
.....Xem như hắn nói xong câu này cũng đủ dũng khí, nói dối không phải là sợ người phát hiện ra mà chỉ sợ không có kỹ thuật, trước sự thật hùng hồn thay trắng đổi đen mới đáng sợ.
- Ha.... Ha ha..
Văn Minh Ngọc khi không lại cười lớn như vậy làm hắn sợ muốn chết, liếc mắt nhìn liền thấy y nhếch mép nhìn hắn, trên mặt là ý cười khinh khỉnh, vừa kiêu ngạo lại có chút dâm tà.
- Huynh nhìn ta như vậy làm gì?
Văn Minh Ngọc vẫn là bộ dạng như vậy khinh khỉnh nhìn hắn.
- Ta nhìn thấy trên người ngươi có kiến, muốn phủi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-trai-nghiem-nhan-vat-chinh-nghich-thien/1259952/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.