Hệ thống vẫn im lặng, không đưa ra nhiệm vụ, không cảnh báo. Sự vắng mặt của nó khiến tôi cảm thấy vừa bất an vừa… tự do một cách kỳ lạ. Dường như, cái “gông xiềng” mang tên cốt truyện đã được nới lỏng. Đó là cơ hội mà ba lần chết trước chưa từng có.
Mai Nhi đã trở lại phủ, làm nha hoàn thân cận của tôi. Sự hiện diện của cô ấy là một lời khẳng định thầm lặng cho việc tôi không còn đơn độc, và là bằng chứng cho việc tôi đã bắt đầu gây dựng được lòng tin từ những người xung quanh. Mai Nhi là mắt và tai của tôi ở những nơi tôi không thể đến, mang về những tin tức mà trước đây tôi chưa bao giờ để tâm.
Tôi bắt đầu củng cố vị thế của mình trong phủ một cách âm thầm, từng bước một.
Đầu tiên là về tài chính.
Tôi nhớ ở kiếp trước, tôi từng bị mẹ chồng khiển trách vì tiêu xài hoang phí, sau đó bị cắt giảm bổng lộc. Lần này, tôi bắt đầu ghi chép lại mọi khoản thu chi của tiểu viện mình. Tôi tự tay sắp xếp lại kho đồ, kiểm kê những món đồ quý giá bị bỏ xó, tìm cách bán bớt những thứ không cần thiết hoặc đổi lấy bạc. Không chỉ để tiết kiệm, mà còn để hiểu rõ hơn về cách vận hành tài chính trong phủ.
Một hôm, tôi vô tình nghe được quản sự Tôn than thở với một hạ nhân khác về việc thiếu tiền mua thuốc quý cho lão thái quân. Tôi nhớ rõ ở kiếp trước, đây là một âm mưu nhỏ của Cố Thời Nguyệt để gây khó dễ cho quản sự Tôn, đồng thời khiến bà mẹ chồng nghi ngờ năng lực của ông ta. Lần này, tôi bước tới, đưa cho quản sự Tôn một ít bạc mà tôi đã "tiết kiệm" được:
— “Quản sự Tôn đừng lo lắng. Ta có chút tiền riêng này, mong rằng có thể giúp ích cho lão thái quân. Cứ coi như là ta... muốn tích đức vậy.”
Quản sự Tôn nhìn tôi đầy kinh ngạc, rồi ánh mắt chuyển sang sự cảm kích chân thành. Ông ta biết tôi không phải đứa con xài tiền như nước, nhưng không ngờ tôi lại có thể "tiết kiệm" ra một khoản tiền lớn đến vậy.
Hành động nhỏ này đã tạo ra một sự thay đổi lớn. Quản sự Tôn, một người trung thành và có tiếng nói trong phủ, bắt đầu nhìn tôi bằng con mắt khác. Ông ta bắt đầu tin tưởng, thậm chí thỉnh thoảng còn "vô tình" tiết lộ cho tôi vài thông tin nhỏ về những sự việc đang diễn ra trong phủ mà trước đây tôi không hề biết.
Cố Thời Nguyệt dĩ nhiên không thể ngồi yên. Ả bắt đầu chuyển sang những chiêu trò tinh vi hơn, không còn là những màn kịch lộ liễu. Ả biết tôi đã thay đổi, nhưng ả không biết tôi đã biết đến đâu.
— "Muội muội gần đây rất được lòng mọi người. Chắc là do thay đổi tính tình, khiến ai cũng yêu mến." – Ả nói với tôi, giọng ngọt ngào nhưng ánh mắt dò xét.
Tôi chỉ cười, ánh mắt vô cảm:
— "Đâu có. Có lẽ là do ta đã hiểu ra, sống cho mình thì dễ hơn sống cho người khác."
Lời nói của tôi có thể hiểu theo hai nghĩa: "ta ích kỷ nên sống dễ hơn" hoặc "ta không còn bị người khác dắt mũi nên cuộc đời thảnh thơi". Cố Thời Nguyệt không thể bắt bẻ. Ánh mắt ả thoáng qua vẻ khó chịu, nhưng rất nhanh đã che giấu.
Và rồi, một sự kiện quan trọng trong cốt truyện gốc lại xảy ra: Tiệc Trùng Cửu.
Đây là lúc tôi nhớ mình đã từng bị Cố Thời Nguyệt gài bẫy, khiến tôi bị mang tiếng là hỗn láo, không tôn trọng chị dâu tương lai Tô Nhược Y. Lần này, tôi đã chuẩn bị.
Tiệc Trùng Cửu diễn ra trong phủ. Lão thái quân không tiện ra ngoài, nên đám con cháu quây quần trong phủ, thi thơ đối ẩm. Một ngày đẹp trời để đâm sau lưng người khác.
Tôi ngồi bên bàn thấp, giả vờ nghe nhị thiếu gia nhà Trịnh thị ngâm thơ. Gió lùa qua mái hiên, mang theo mùi bánh quế và... mùi mưu mô quen thuộc.
Tô Nhược Y đang đứng giữa sân, đọc thơ. Câu chữ dịu dàng, phát âm chuẩn mực, nụ cười đoan chính như mẫu nghi thiên hạ. Tôi chẳng cần nghe cũng thuộc: đây là đoạn nữ chính gây thiện cảm với toàn trường hợp cấp cao trong chương 4 của truyện gốc. Quả nhiên, vừa dứt câu, tiếng tán thưởng vang lên như pháo.
Cố Thời Nguyệt chầm chậm bước tới, váy dài quét đất, khuôn mặt như sương sớm mùa thu. Giọng cô ta dịu nhẹ, nhỏ như tiếng tơ:
“Biểu tẩu thật là tài sắc vẹn toàn... Muội chỉ e, sau này ca ca sẽ bị so sánh mãi thôi...”
Nghe qua thì vô hại. Thậm chí còn ngọt như mía lùi. Nhưng tôi biết thừa, cô ta vừa chỉ mặt chửi huynh trưởng tôi rằng không xứng với vợ. Lão thái quân cau mày. Những bô lão đang ngồi thưởng trà khựng tay. Không khí lạnh đi rõ rệt, như thể ai vừa đổ một gáo nước giếng vào bếp.
Tô Nhược Y chỉ cười dịu dàng, không trách nửa câu.
Lần này, tôi không ngu ngốc mà phản ứng thái quá. Tôi nở nụ cười dịu dàng như xuân về, nhưng ánh mắt lướt qua Cố Thời Nguyệt, dừng lại trên gương mặt mẹ chồng và các bô lão:
“Thời Nguyệt nói cũng phải. Huynh trưởng ta trước nay ít học, lại chẳng thích thơ phú. Nếu chỉ nhìn mặt chữ, e rằng thật không xứng với Tô cô nương rồi.”
Mọi người sững lại. Tôi nói tiếp, giọng nhẹ như lông ngỗng, nhưng mỗi chữ đều như một mũi kim châm:
“Chỉ tiếc... kẻ cầm quân không cần ngâm thơ. Cần là biết giết người, bảo vệ gia đình, và mang vinh quang về cho dòng tộc. Chẳng lẽ, biểu muội lại muốn huynh trưởng ta bỏ việc quân mà đi ngâm thơ làm văn chương?”
Câu này vừa ra, không khí đột ngột căng như dây đàn.
Tôi nghiêng đầu nhìn Cố Thời Nguyệt. Cô ta cắn môi, nước mắt lưng tròng. Một giọt nước mắt đẹp như hạt sương trên cánh sen sắp rơi.
Tôi nói khẽ, vừa đủ cho cô ta nghe, nhưng cũng đủ để một vài người gần đó lọt tai:
“Muội muốn khóc thì cứ khóc. Nhưng khóc xong nhớ chọn đối tượng. Lần sau đừng móc mỉa sai người. Đừng để người ta tưởng, biểu muội đang ám chỉ huynh trưởng là kẻ vô dụng.”
Tối hôm đó, tôi không chỉ được lão thái quân cho thêm mấy xấp vải, nói là “phần thưởng vì lễ nghi đoan trang, lời nói sắc bén”. Mà còn được phụ thân gọi đến khen ngợi, nói tôi "đã trưởng thành, biết ăn nói".
Tôi ôm về cả đống vải, lật ra từng tấm: gấm Tô Châu, đoạn Tương Tây, tơ lụa Vân Nam... Mỗi thước lụa, một cú tát vào mặt những kẻ tưởng rằng tôi vẫn là Minh Nguyệt ngu si như trong truyện gốc.
Và quan trọng hơn, tôi cảm thấy một luồng năng lượng khác biệt. Vòng lặp vẫn tồn tại, nhưng tôi đã thay đổi nó. Tôi không chết. Tôi không bị cô lập. Tôi thậm chí còn có được một chút quyền lực nhỏ bé.
Điều này chứng tỏ, tôi đã đi đúng hướng. Con đường của "kẻ gieo gió", đã bắt đầu cho quả ngọt.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.