Ngõa Lực vung tay cho thị nữ rời đi, nhìn Dương Lỗi nói:
- Ngươi là ai? Dám xông vào phủ đệ của ta?
- Ta là ai ngươi không cần biết, ngươi không phải muốn tìm chìa khóa sao?
Dương Lỗi hỏi, nhìn thấy trên người Ngõa Lực có hào quang lóe ra, liền biết hắn có một kiện tiên thiên linh bảo, khó trách hắn không sợ hãi, dù thấy mình đi vào cũng không có vẻ khẩn trương.
- Ngươi có đồ vật mà ta muốn?
Ngõa Lực nhìn Dương Lỗi, trên mặt lộ tia kinh ngạc:
- Ngươi đến cậy nhờ ta? Nếu ngươi có đồ vật mà ta cần, ta có thể ngươi làm đại tướng thủ hạ dưới trướng, trừ ta ra ngươi không cần nghe lệnh bất cứ kẻ nào, hơn nữa tiền tài mỹ nữ tùy ý ngươi muốn. Sao, ngươi có thể đưa cho ta vật gì?
- Ngươi cho rằng ta là tới nhờ vả ngươi?
Dương Lỗi nghe vậy nở nụ cười.
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Không thể không nói, ngươi cho rằng ngươi có thực lực để cho ta đi nhờ vả ngươi? Quá ngây thơ rồi, ngươi chỉ là ngụy thánh ngũ giai, trong mắt ta căn bản là không đủ xem, muốn cho ta đi nhờ vả ngươi, trừ phi ngươi là thiên quân.
Dương Lỗi cười lạnh nói.
- Nếu nói như vậy, ngươi muốn đối lập với ta sao?
Ánh mắt Ngõa Lực biến đổi, thân hình tràn ngập sát khí, người này giết người vô số, nhưng chút sát khí ấy theo Dương Lỗi xem ra chỉ là một chuyện cười.
- Ngươi thật sự là quá xem trọng chính ngươi.
Dương Lỗi hừ nhẹ một tiếng, nháy mắt đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-tu-luyen-toan-nang/1224763/chuong-1178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.