Dương Lỗi nghe vậy cười nói:
- Cho dù ngươi muốn giết ta cũng không có quan hệ, bất quá trước đó, ngươi sẽ chết trước, bởi vì ta muốn mượn đồ vật, là đầu người trên gáy của ngươi.
- Ngươi... Ngươi muốn giết ta?
- Không sai, ngươi đáng chết, cũng là bởi vì ngươi, bao nhiêu người trôi dạt khắp nơi, bao nhiêu trung lương chịu khổ hãm hại, bao nhiêu người chết đói đầu đường.
Dương Lỗi nhìn hắn lạnh lẽo nói.
- Không... Không, ngươi không thể giết ta, ta là Đại Tống Hoàng Đế, ngươi đây là tội lớn hành thích vua, muốn tru cửu tộc, ngươi thả ta, ta không tính đến những chuyện này, thậm chí có thể cho ngươi tiền tài, cho ngươi mỹ nữ, của cải đếm không hết, ngươi muốn làm quan cũng có thể, ta có thể phong ngươi làm Vương gia, Nhất Tự Tịnh Kiên Vương cũng được.
Vì có thể sống, trong miệng Tống Lý Tông không ngừng cầu khẩn nói.
- Những đồ vật này đối với ta mà nói, không có bất kỳ lực hấp dẫn, cho nên ngươi không cần lãng phí miệng lưỡi, ngươi còn có di ngôn gì muốn nói, thì nói đi, bằng không thì không có cơ hội, đương nhiên ngươi cũng đừng nghĩ kéo dài thời gian, ngươi biết, ta là thế nào tìm tới ngươi sao? Là Sử Di Viễn, hảo Thừa tướng của ngươi nói cho ta biết.
Dương Lỗi gặp Tống Lý Tông còn có một tia ảo tưởng, liền nói ra mình là làm sao tìm được hắn, nát tan một tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng hắn.
- Sử Di Viễn, cái này không thể nào, cái này không thể nào, Sử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-tu-luyen-toan-nang/1225841/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.