Sảnh nghị sự, Thọ Xuân.
Mặt Viên Thuật méo xẹo hơn quả mướp, hắn đập mạnh bàn, tiện tay hất hết đống tấu chương bằng thẻ tre xuống đất:
“Con mẹ nó! Lương! Lương! Lương! Ngoài việc ngoác mồm ra xin lương, đám dân này không biết làm gì khác hả?”
Diêm Tượng chậm rãi bước ra thi lễ:
“Chúa công! Từ xưa đến nay dân luôn lấy cái ăn làm đầu, bây giờ Dương Châu gặp thiên tai, lương thực thiếu thốn, nếu như chúng ta không mở kho thóc phát chẩn cứu trợ, lão phu sợ dân chúng sẽ oán hận ngài và dẫn đến tạo phản.”
Viên Thuật tức đến nghiến suýt rụng cả răng:
“Nói hay lắm, dân lấy ăn làm đầu đúng không? Thế Viên Thuật ta là do thần thánh đẻ ra nên không cần nhét đồ ăn vào mồm hả? Bọn hắn ăn cơm, quân đội cũng phải ăn cơm, giờ giả sử ta phát kho cứu tế, lính của ta phải sống bằng gì? À gì nữa, thích tạo phản đúng không, giỏi thì đám khố rách áo ôm ấy phản đi, để ta xem bọn hắn cứng hay quân đội của lão tử cứng?”
Cùng lúc đó, Viên Dận lách mình bước ra ôm quyền:
“Bẩm chúa công, thật ra thuộc hạ đã có một kế sách vẹn cả đôi đường, vừa giúp quân đội chúng ta ăn no ngủ kĩ, vừa giúp dân chúng Dương Châu có thể vượt qua khó khăn.”
Diêm Tượng đứng cạnh thầm hô không ổn, hắn luôn cảm giác đối phương đang giấu diếm một ý định xấu xa, chuẩn bị mang ra để chơi Viên Hoàn một vố. Lúc này Viên Thuật nghe vậy, ánh mắt tỏa sáng hơn cả những vì sao trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-wechat-than-cap-tai-tam-quoc/36248/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.