Hai giờ đêm ngày cuối tiết thanh minh.
Vào cái ngày lễ đủ thứ phong tục làm con dân Hạ Thái mệt đến phờ cả râu, cái ngày mọi người dễ dàng chìm vào giấc ngủ nhất, trong thành Hạ Thái đột nhiên nổi lên từng đốm lửa lập lòe, thắp cháy màn đêm đen huyền như dải lụa. Thành Hạ Thái vốn đang cuộn mình trong lặng lẽ lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt, tiếng chó sủa, tiếng la giết đan xen nhau như một bản sonate ánh trăng bằng máu vang tận mây xanh, làm lòng người phủ đầy màu sợ hãi.
Từ trên cao nhìn xuống, lúc này những đốm lửa trong thành Hạ Thái tạo thành một đầu mãng xà, độc ác vươn dài đến huyện phủ, các ngôi nhà xung quanh đều thắp sáng đèn, những người dân cày đã bị đánh thức từ trong cơn ác mộng.
Ầm Ầm!
Cửa lớn của huyện phủ bị hơn mười thanh niên cường tráng xô ngã, hơn ngàn võ sĩ giơ cao bó đuốc chen chúc nhau tiến vào, vượt qua sảnh công đường và điên cồng xông thẳng đến sân sau, ý đồ muốn giết sạch quan viên đang sống trong nhà.
Thái Huy cầm trong tay một thanh kiếm sắc bén, bước nhanh theo sau võ sĩ, gằn giọng quát lớn:
“Tất cả xông vào hết cho ta! Chém Viên tặc thành thịt vụn, cho linh hồn hắn vĩnh viễn cũng không được siêu thoát!”
Âm thanh uất nghẹn của Thái Huy đủ để chứng minh kẻ này căm hận Viên Hoàn đến cỡ nào, nếu không có màn đêm che khuất, chắc hẳn những ai ở đây có thể nhìn thấy gương mặt Thái Huy trở nên méo mó dị dạng, trông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-wechat-than-cap-tai-tam-quoc/36260/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.