Ông bà cũng không nói gì, chỉ cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Không khí im lặng đến đáng sợ.
Từ Mặc phá tan không khí, cười nói:
\- Cháu mời hai bác dùng cơm, Lãnh thiếu mới ăn cơm.
Ông , bà mỉm cười nói:
\- Ừ cháu ăn cơm đi.
Lãnh Kỳ từ nãy đến giờ sắp mặt vẫn không được tốt cho lắm.
Hắn cứ nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng không ngại để cho hắn nhìn , cùng lắm cô chỉ coi hắn như là không khí.
Bữa cơm diễn ra trong một không khí không được tốt đẹp cho lắm.
Cô ở lại chơi một lúc rồi xin về.
Trên xe của cô và Từ Mặc
Anh cất tiếng nói:
\- Hôm nay em nói chuyện với Lãnh Kỳ à ?
\- Ừ, chỉ là muốn nói rõ một chút, không ai dính líu đến ai thôi.
\- Ừ, như vậy cũng tốt.
Cô không nói gì nữa, chỉ tựa đầu vào ghế xe phải nhắm mắt vào phải thả lỏng người.
Một lúc sau anh anh mới cất tiếng nói tiếp:
\- Tuyền Nhi
\- Hử?
\- Thi xong cuộc thi này, anh sẽ trở về Pháp.
\- Có việc gì sao ?
\- Anh có một số công việc ở Pháp cần phải giải quyết.
\- Anh tính bao giờ tính đi trong bao lâu.
?
\- Từ ba tháng cho tới nửa năm.
\- Ừ, làm xong công việc thì nhớ phải về sớm đó.
Anh mỉm cười xoa đầu cô nói:
\- Được
\- Về nhanh một chút, hôm nay em hơi mệt.
Sáng hôm sau.
Hôm qua vì quá mệt mỏi, nên tâm trạng không cô không được tốt lắm.
Giống như mọi hôm, cô đến trường ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-xuyen-khong-cong-luoc-nam-than/2234126/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.