Lạc Hàm ôm chậu hoa ngồi xổm trên trần nhà.
Minh Thù chống nạnh đứng ở phía dưới: "Ngươi xuống đây cho ta."
"Tiểu Hoa thần, ngươi hung dữ như thế sẽ không có bằng hữu."
"Không cần!"
Lạc Hàm tiếp tục tìm đường chết: "Ngươi nói ngươi làm sao lại hung dữ như thế? Tốt xấu gì ngươi cũng là một đóa hoa, ngươi xem người khác một chút, ôn nhu hiền lành biết bao?"
"Vậy ngươi tìm người khác đi." Trẫm đánh gãy chân của ngươi.
Lạc Hàm đột nhiên trầm mặc xuống.
Minh Thù nhảy lên ôm lấy cánh tay của hắn, đem người kéo xuống dưới.
"Suy nghĩ cái gì? Tìm một đóa hoa nào thì tương đối tốt sao?"
Tầm mắt Lạc Hàm nhẹ nâng lên một chút, con ngươi luôn luôn liễm diễm lúc này chỉ còn lại hàn ý lạnh lẽo. Ánh mắt kia giống như Minh Thù cùng hắn có thù sâu nặng.
Minh Thù hơi nắm chặt cánh tay hắn.
Một giây sau, ánh mắt Lạc Hàm nhẹ chuyển, khôi phục lại ý cười liễm diễm.
"Tiểu Hoa thần, ngươi biết thời điểm ngươi đáng yêu nhất là khi nào không?"
"Thời điểm quất ngươi?"
"..."
Lạc Hàm khóe miệng giật giật một chút, ngón tay bao trùm lên mu bàn tay Minh Thù, có chút kéo ra, đem chậu hoa đặt vào trong tay cô.
"Thời điểm được trồng ở trong chậu. Đến, lấy đi, đây là chậu hoa của ngươi."
"Lạc Hàm!"
"Ha ha ha ha..."
Minh Thù nhịn không được muốn tát hắn một cái.
Thân hình Lạc Hàm lóe lên, thoáng cái đã chuyển đến bên cửa sổ, ngón tay đặt trên cánh môi làm một động tác hôn gió.
"Tiểu Hoa thần, lần sau trở lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1015094/chuong-1518.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.